“Tiêu Nhược, cô nghĩ chuyện xảy ra trong phòng họp hôm nay như thế nào?” Vừa trở lại văn phòng tổng giám đốc Thẩm Lãng đột nhiên hỏi Tiêu Nhược.
Tiêu Nhược sửng sốt, hiển nhiên cô ta có chút ngoài ý muốn đối với việc Thẩm Lãng trưng cầu ý kiến của mình.
“Tôi… tôi không biết!” Tiêu Nhược nói.
Thẩm Lãng cười nhạt một tiếng, nhấp một ngụm cà phê mà Tiêu Nhược đưa cho anh, nói: "Tôi biết rất rõ cô là một nhân tài, nhưng lòng dạ lại quá tự cao, cứ nói ra một chút quan điểm của bản thân về vấn đề này đi, nếu hài lòng, tôi có thể sắp xếp cho cô lẻn một vị trí phó giám đốc! "
“Thật sao?” Tiêu Nhược nghi ngờ hỏi.
Thẩm Lãng nhẹ gật đầu, nói: "Tôi đây chưa bao giờ lừa gạt cô, cứ nói đi!"
Tiêu Nhược thở phào nhẹ nhõm một hơi và chậm rãi nói: "Tôi nghĩ quản lý Thượng nhất định phải có tương quan với nhân mạch tài nguyên trong lĩnh vực này, nói cách khác nếu không anh ấy sẽ không thể có tự tin đến mức có thể giành được những chuyện kia! Và, nếu như tôi đoán không nhầm, quản lý Thượng chắc chẳn đã biết người này là một nhân vật lớn, nếu không anh ta đã không tuyên chiến với nhiều đối thủ cạnh tranh cùng một lúc như vậy được! "
Nghe được lời nói của Tiêu Nhược, Thẩm Lãng nhẹ gật đầu tỏ vẻ hài lòng, bởi vì Tiêu Nhược đã đoán đúng, Thượng Bân quả thật là có quen biết với một nhân vật lớn!
Người này tên là Thượng Thiên Hoa, là chú của Thượng Bân, đồng thời cũng là lãnh đạo phụ trách một phòng khám chữa bệnh ở kinh đô, chỉ cần ông ta sẵn lòng giúp đỡ thì chắc chắn Thượng Bân sẽ nắm được trong tay ít nhất là 80%!
“Cô rất thông minh, ngày mai đến nhận chức phó giám đốc!” Thẩm Lãng nói với Tiêu Nhược.
Vẻ mặt của Tiêu Nhược trông vui vẻ, cuối cùng cô ta cũng không cần phải làm công việc rót trà và giao nước mỗi ngày nữa.
“Cảm ơn anh, chủ tịch Thẩm!” Tiêu Nhược vừa cười vừa nói.
“Tuy nhiên, cô cũng đừng quên lời nhắc nhở của tôi đối với cô, đó là gạt bỏ đi cái tâm tính cao cao tại thượng của mình, một lòng trợ giúp Thượng Bân cho thật tốt, như vậy lúc quay về mới có thể sẽ có được nhiều cơ hội hơn!” Thẩm Lãng nhắc nhở.
Tiêu Nhược nhẹ gật đầu.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Thẩm Lãng, Tiêu Nhược khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bởi vì cô phát hiện mỗi khi mình đối mặt với Thẩm Lãng, cô luôn cảm thấy có một loại áp lực vô cùng lớn luôn đè nặng lên người mình, thậm chí còn có những lúc cô đến thở cũng không nổi, cảm giác này khiến cho trong tâm lý Tiểu Nhược xuất hiện một nỗi sợ hãi không thể giải thích được đối với Thẩm Lãng!
Giữa trưa, Thẩm Lãng liền rời khỏi tập đoàn Phi Vũ bởi vì Mộc Hồng Diệp đã đến đây.
“Như thế nào, đường đường là người cầm quyền tư bản Thiên Mạc mà lại nhàn nhã như vậy sao?” Thẩm Lãng nói với Mộc Hồng Diệp sau khi lên xe.
Mộc Hồng Diệp lúc này mới nhàn nhạt thở dài, có chút u oán nói: "Em chỉ là không muốn nói chuyện công việc, mới gọi anh cùng đi ăn cơm!"
Thấy bộ dáng Mộc Hồng Diệp có vẻ hơi lo lắng, Thẩm Lãng có chút nghi ngờ hỏi: "Sao vậy? Em gặp phải rắc rối gì sao?"
"Ừ, tập đoàn của Khổng thị gần đây cứ luôn điên cuồng chèn ép mấy dự án đầu tư của tư bản Thiên Mạc, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mấy dự án của chúng tôi đã bị tổn thất hơn ba nghìn năm trăm tỷ!" Mộc Hồng Diệp nói ra chi tiết.
Thẩm Lãng cười khổ một tiếng, thật không ngờ rằng tập đoàn Khổng thị thực sự sẽ không tiếc mà trả thù bằng mọi giá như vậy!
"Ba nghìn năm trăm tỷ đó không thành vấn đề đối với tư bản Thiên Mạc, đúng không? Tập đoàn Khổng thị nếu cứ tiêu xài hết rồi cũng sẽ không thể nhịn được nữa đâu!" Thẩm Lãng nói.
Thẩm Lãng có lòng tin mười phần về tiềm lực tài chính của Tòa Sky Green, nếu một tập đoàn Khổng thị kia muốn làm liều dám tranh giành vốn, thì đây cũng tương đương với việc tự đi tìm đường chết.
"Nhưng lần này, là Khổng Ba, ông chủ của tập đoàn Khổng thị kia, không biết lấy đâu ra một nguồn tài chính khổng lồ như vậy, bây giờ ông ta đang rất tự tin, còn thả ra thông tin, sẽ khiến cho Tư bản Mạc phải rút khỏi Kinh Đô chỉ trong vòng vài tuần tiếp theo!" Mộc Hồng Diệp nói.
"Một cái nhà họ Khổng nhỏ nhoi như vậy mà lại dám thật điên cuồng? Đã đến lúc phải khiến cho ông ta thức tỉnh rồi!" Thẩm Lãng cười lạnh nói.
Sau đó, Thẩm Lãng lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số ở Kinh Đô, đây cũng là một trong mười tám vị La Hán được gia tộc phong tặng cho anh.
Kim Nam!
Tập đoàn Khổng thị.
Ngay khi cuộc hội nghị nội bộ vừa kết thúc, khi Khổng Ba đang chuẩn bị rời đi, một số vị giám đốc điều hành cấp cao của công ty đã cười nói với ông ta: "Chủ tịch, mấy ngày nay tập đoàn Khổng thị của chúng ta ở Kinh Đô có thể nói là danh tiếng vang xa như gió thổi, tôi nghĩ ngày mà tư bản Thiên Mạc phải rút lui khỏi Kinh Đô đã không còn xa nữa rồi! "
Nghe thấy những lời này, Khổng Ba cười nhạt một tiếng, sau đó khuôn mặt lập tức trở nên âm lãnh nói: "Muốn trách thì phải trách cái người Mộc Hồng Diệp kia không biết điều, Khổng Dương con trai của tôi đã rất khó khăn theo đuổi cô ta thế mà lại không có kết quả, hơn nữa lại còn để cho người của mình đánh cho tàn phế. Thù này tôi nhất định phải trả, và lần này tôi nhất định phải khiến cho Mộc Hồng Diệp và tên nhãi ranh kia phải quỳ xuống bên giường của con trai tôi mà dập đầu xin lỗi! "
“Chủ tịch, chúng tôi cũng đã nghe nói qua về chuyện của con trai của ông, là một người có thân thủ rất tốt, ông vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn!” Mấy người quản lý cấp cao hảo tâm ân cần nhắc nhở.
Khổng Ba khinh thường cười nói: "Tôi đã tìm được cho mình một cao thủ hàng đầu phương Tây, lần này tên nhãi ranh kia cho dù là có ba đầu sáu tay, nhất định cũng sẽ bị phế bỏ!"
Sau đó mấy vị giám đốc điều hành cấp cao cũng không nói thêm gì nữa, chuẩn bị đi ăn cơm cùng nhau.
Vào lúc này, trợ lý của Khổng Ba đột nhiên chạy đến trước mặt mấy người với tâm trạng vô cùng hoảng loạn.
"Chủ... Chủ tịch."
Khổng Ba trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, nói: "Vội vội vàng vàng như vậy làm gì, trời sắp rơi xuống rồi sao?"
Trợ lý không chỉ cảm thấy trời sắp sập xuống, mà còn mơ hồ cảm thấy không khác gì với kinh thiên động địa.
Bởi vì dưới lầu công ty đã loạn thành một đoàn.
Toàn bộ bảo vệ của công ty đều nằm la liệt trên mặt đất, bọn họ bị một nhóm người chặn đường không cho bất kỳ người nào được phép rời khỏi đây, hiện tất cả nhân viên cao thấp của công ty đều đang hoảng loạn đứng lên.
"Chủ tịch, một... một người được gọi là Kim Nam muốn gặp ông."
Nghe đến cái tên Kim Nam, Khổng Ba lập tức nhíu mày, ở Kinh Đô có một khu vực màu xám gồm những người có máu mặt, phải biết rằng có thể chen vào các vùng xám ở những nơi như Kinh Đô này không phải là việc mà ý vào việc nhiều thuộc hạ sau lưng và nhiều tiền là có thể làm được, còn phải có một chỗ dựa cường đại sau lưng mới được!
Nhưng Khổng Ba và người tên Kim Nam này chưa từng có cùng nhau xuất hiện qua, làm sao anh ta lại có thể đột ngột đến công ty như vậy được?
Khổng Dương và Kim Nam là hai người không thuộc cùng một con đường đi, nhưng đối với những người có thân phận và địa vị như Kim Nam ở Kinh Đô này, Khổng Ba không thể không để cho ông lớn này chút mặt mũi được.
Kể cả khi có thể phóng to mắt nhìn được toàn cảnh toàn bộ Kinh Đô, cũng không có bất kỳ ai dám tùy tiện đi đắc tội với Kim Nam, ngay cả mười người giàu nhất ở Kinh Đô cũng không muốn trở mặt với anh ta, thậm chí còn cố gắng muốn làm thân!
Lúc này trong lòng ông ta nổi lên một loại dự cảm không tốt, Khổng Ba nói với thư ký: "Trước tiên... Trước tiên cứ đưa vào trong phòng làm việc của tôi trước đã."
Sắc mặt trợ lý có chút bối rối nhẹ gật đầu rồi bỏ đi.
"Chủ tịch, sẽ không có chuyện gì, đúng không?"
"Anh ta có thể có liên quan gì đến việc của Tòa Sky Green hay không?"
Hai giám đốc điều hành cấp cao lo lắng hỏi Khổng Ba, vốn dĩ việc nhắm mục tiêu vào Tòa Sky Green ban đầu đã là một việc rất mạo hiểm, nếu như không nhờ Khổng Ba có được một lượng vốn khổng lồ từ nước ngoài, các vị cổ đông này đã không đồng ý làm như vậy.
Bây giờ nếu vấn đề này có liên quan đến Kim Nam, như vậy mọi chuyện sẽ trở nên rất rắc rối...
Mặc dù tập đoàn Khổng thị hiện nay rất nổi tiếng ở Kinh Đô, nhưng việc chọc đến những người như Kim Nam này cũng không phải là chuyện tốt gì.
“Người của Tòa Sky Green sao có thể có liên quan gì đến Kim Nam được?” Khổng Dương có chút khó hiểu, bởi vì trước đó cô ta đã điều tra ra cả Tòa Sky Green và bản thân Mộc Hồng Diệp đều không có liên hệ qua lại gì với Kim Nam!
Nhưng trong thâm tâm vẫn cứ cảm thấy hai chuyện này nhất định có mối quan hệ gì đó với nhau, nếu không, Kim Nam làm sao có thể vô duyên vô cớ mà đến đây tìm ông ta.