Siêu Cấp Đại Gia

Chương 746: Chương 746: Sắp khóc rồi (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});Lúc này, người đàn ông hói đầu bên cạnh khinh thường nhìn Thẩm




Lúc này, người đàn ông hói đầu bên cạnh khinh thường nhìn Thẩm Lãng, sau đó còn cố ý lắc chiếc đồng hồ vàng anh ta đang đeo trên cổ tay, nói:

"Chàng trai trẻ, cậu thật là buồn cười, người ta làm ăn kinh doanh chẳng lẽ lại bán cho người không có tiền à?"

Chu Linh vội đi đến bên cạnh Thẩm Lãng, kéo vạt áo của anh, nói:

"Anh à, chúng ta không chấp người kém hiểu biết, hơn nữa em cũng không thích bộ quần áo này lắm, mình đi chỗ khác xem đi."

Thẩm Lãng cười nhạt nhìn Chu Linh, nói:

"Em quên mất rằng thứ mà anh không thiếu nhất chính là tiền à. Anh còn giàu hơn Lý Mạc, huống chi nó cũng chỉ là một bộ quần áo."

Chu Linh nghe Thẩm Lãng nói như vậy, biết Thẩm Lãng nhất định sẽ mua bộ quần áo đó, cho dù là đồ đắt tiền.

"Chàng trai trẻ à, cậu là anh trai mà còn không thức thời bằng em gái. Tôi khuyên cậu hãy nghe lời em gái đi. Đừng mạnh miệng rồi về nhà lại phải ăn bánh bao một tháng!"

Người đàn ông hói đầu tự mãn nói.

"Tại sao cửa hàng này lại để tất cả mọi người đều được vào? Mau đuổi mấy người nghèo tội nghiệp này ra ngoài đi, họ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi. Mấy bộ quần áo vừa rồi tôi không cần nữa!"

Người phụ nữ quyến rũ nói với viên bán hàng.

Khi quản lý cửa hàng nghe xong, sắc mặt ngay lập tức tái mét, nếu không cô ta không lấy mấy bộ quần áo này nữa thì tổn thất sẽ rất lớn!

“Ba vị cũng đã nghe thấy rồi, xin mời đi chỗ khác. Hôm nay, ngoài quý cô này ra, cửa hàng chúng tôi sẽ không tiếp bất kỳ vị khách nào khác!”

Người quản lý cửa hàng nói với ba người Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng cười khẩy, sau khi lướt mắt nhìn qua mặt tiền cửa hàng, anh nói:

"Nói với ông chủ của các cô, tôi muốn mua lại toàn bộ cửa hàng này!"

Chu Linh nghe xong thì sửng sốt, người anh này quá kiêu ngạo rồi, không chỉ một bộ quần áo mà ngay cả cửa hàng cũng muốn mua, tốn bao nhiêu tiền!

“Anh, tiền của anh cũng không phải là do gió thổi đến, chỉ là một bộ quần áo thôi, lát nữa anh mua cho em vài bộ là được rồi, mình đi thôi!”

Chu Linh vội nói.

"Ha ha ha..."

Người đàn ông hói đầu nghe Thẩm Lãng nói xong, không nhịn được cười phá lên và nói:

"Chàng trai trẻ, sao cậu không nói là mua luôn trung tâm thương mại này? Tôi đã từng gặp qua những kẻ ba hoa khoác lác rồi, nhưng khoe khoang như cậu thì thật sự là chưa từng gặp qua!"

"Nào, để tôi xem cậu mua thế nào, nếu hôm nay cậu thật sự mua được cửa hàng này, tôi sẽ bò ra ngoài."

Người phụ nữ quyến rũ cũng cảm thấy buồn cười trước câu nói của Thẩm Lãng, nhìn Thẩm Lãng như đang xem một trò đùa:

"Lát nữa tôi nhất định phải lấy điện thoại quay lại cho mọi người xem một người nghèo tự làm mất mặt mình như thế nào."

Người quản lý cửa hàng cũng không tin Thẩm Lãng lại có thế lực như vậy, cửa hàng này là do chú cô mua, lúc đó tốn mất 16 tỷ, tính thêm giá treo, đồ trang trí, quần áo trong cửa hàng cũng phải đến 18 tỷ!

Cô đã từng thấy nhiều người giàu có, lại càng thấy nhiều người khoe khoang vì sĩ diện hơn, trong mắt cô, Thẩm Lãng trước mặt cô đơn giản chỉ là một tên dân đen vì sĩ diện nên nói ra những lời ngông cuồng mà thôi.

"Cửa tiệm này được chú tôi mua lại với giá 16 tỷ. Tính cả quần áo trong tiệm bây giờ thì tổng là 18 tỷ. Nếu anh muốn mua thì tôi sẽ quyết thay chú tôi, giảm 600 triệu, thế nào?"

Người quản lý cửa hàng nói với vẻ mặt khinh thường, không bao giờ tin rằng Thẩm Lãng sẽ có tiền để mua toàn bộ cửa hàng.

“Tôi sẽ trả đúng 18 tỷ không thiếu một đồng!”

Thẩm Lãng cười khẩy rồi nói.

Khi quản lý cửa hàng nghe thấy Thẩm Lãng nói lời này, vô cùng sửng sốt, sau đó cười, nói:

"Được, vậy quẹt thẻ đi!"

Nói xong người quản lý lấy máy quẹt thẻ ra, đặt trước mặt Thẩm Lãng, anh cũng lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra.

"Anh Thẩm?"

Đúng lúc này, bên ngoài cửa hàng vang lên giọng nói của một người đàn ông.

Vài người quay đầu nhìn theo hướng phát ra giọng nói, thì ra là Đường Vân - ông chủ khách sạn Vân Mạn.

Lúc này, bên cạnh Đường Vân có một người đàn ông trông rất giống anh ta, cũng chính là ông chủ của trung tâm thương mại này - Đường Phúc em trai của Đường Vân.

"Tổng giám đốc Đường!"

"Tổng giám đốc Đường!"

"Tổng giám đốc Đường!"

Mấy nhân viên quản lý cửa hàng không biết Đường Vân, nhưng họ biết Đường Phúc, thấy ông chủ của trung tâm thương mại bước vào, họ cũng vội vàng tiến lên chào hỏi.

Đường Phúc gật đầu không nói gì, đi theo Đường Vân đi tới trước mặt Thẩm Lãng.

Sau khi đến trước mặt Thẩm Lãng, Đường Vân cung kính cúi người hỏi:

"Anh Thẩm, anh đưa cô Chu đến đây mua đồ sao?"

Thẩm Lãng gật đầu.

"Anh Thẩm Lãng, để tôi giới thiệu với anh, đây là em trai tôi - Đường Phúc, đồng thời cũng là tổng giám đốc của trung tâm thương mại này!"

"Anh Thẩm Lãng, chào anh, tôi tên là Đường Phúc, tôi đã rất nhiều lần nghe anh trai tôi nhắc đến anh. Hôm nay được gặp anh ở đây, tôi đúng là có phúc ba đời!"

Đường Phúc vừa cung kính nói, vừa cúi người về phía trước, đưa tay ra bắt tay.

Người đàn ông hói đầu kia lúc này vẫn còn muốn chế nhạo vài câu, nhưng khi nhìn rõ mặt Đường Vân,mặt anh ta lập tức tái nhợt.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Đường Vân cúi người chào Thẩm Lãng, anh ta hoảng sợ đến mức không ngậm được miệng!

Người quản lý cửa hàng đứng bên cạnh dường như đã hiểu ra điều gì đó, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Thẩm Lãng cười nhạt một tiếng, đưa tay ra bắt tay Đường Phúc nói:

"Trung tâm mua sắm này là của anh?"

Đường Phúc gật đầu, vẫn hơi nghiêng người nói:

"Đúng vậy, hôm nay rất hân hạnh được đón tiếp anh Thẩm, tôi cũng nghe nói hôm qua là sinh nhật của Chu Linh. Vì thế nên Chu Linh thích những bộ quần áo nào ở đây, thì toàn bộ sẽ tặng cho cô ấy coi như kamf quà sinh nhật."

Sau đó, Đường Phúc quay lại nói với nhân viên quản lý cửa hàng còn đang sửng sốt:

"Sao còn ngẩn người ra vậy? Mau gấp hết quần áo cho vào túi rồi sắp xếp người mang đồ đến nhà cô Chu Linh, hóa đơn sẽ được lưu lại trong trung tâm mua sắm! " "Tổng giám đốc... Đường, cái này..."

Nhân viên quản lý sợ tới mức ấp úng, hai chân run rẩy, khóe miệng không ngừng co giật.

"Cái gì mà cái này cái kia? Cô không nghe tôi nói sao? Còn không mau đi chuẩn bị!"

Đường Phúc bực mình nói.

Người đàn ông hói đầu phía sau lúc này cũng nhận ra người trước mặt không phải người anh tá có thể chế nhạo, không nói tới Đường Phù, ngay cả Đường Vân gặp mười đại gia đứng đầu thành phố Giang Nam, cũng không có thái độ này.

“Nhanh lên!”

Thấy vậy, người đàn ông đầu trọc vội thì thầm với người phụ nữ quyến rũ đứng bên cạnh.

Nhưng người phụ nữ quyến rũ kia không biết Đường Phúc và Đường Vân, trong mắt cô ta, người đàn ông hói đầu kia là giám đốc của một công ty, ở thành phố Giang Nam ai cũng đều có ba phần sĩ diện, trong mắt cô ta cảnh tượng trước mắt chỉ là một vở kịch do Thẩm Lãng dựng lên mà thôi.

“Đi gì mà đi!”

Người phụ nữ quyến rũ hất tay người đàn ông hói đầu ra, đi đến chỗ nhân viên quản lý.

"Này, đừng có làm mấy việc vô dụng này. Thằng nhóc này không mua được cửa tiệm này, nên tìm một đám người này đến đây diễn kịch, cô mau đuổi bọn họ ra khỏi đây đi!"

Người đàn ông hói đầu tuyệt vọng, hận không thể bóp chết người phụ nữ này, lẽ nào cô ta còn không nhận ra sao, người nhà của ông chủ trung tâm thương mại đang ở đây. Ai có thể tìm được người để diễn kịch như vậy chứ, đây không phải là tự đi tìm cái chết sao?

Đường Phúc và Đường Vân sửng sốt, sau đó Đường Phúc hỏi nhân viên quản lý:

"Người này nói là muốn đuổi anh Thẩm Lãng ra ngoài sao?

Nghe Đường Phúc hỏi, nhân viên quản lý như sắp khóc, cố kìm nước mắt rồi gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.