Đường Phúc sa sầm mặt mày, anh ta quay lại, lớn tiếng quát người phụ nữ quyến rũ:
"Dám vô lễ với anh Thẩm ở trung tâm thương mại này, tôi nghĩ cô chán sống rồi! Cô thật sự coi thường Đường Phúc này rồi?"
Người phụ nữ giật mình khi bất ngờ bị Đường Phúc quát, sau đó nói với người đàn ông hói đầu phía sau:
"Anh, anh ta hung dữ với tôi, anh ta dám hung dữ với tôi!"
Theo lời người phụ nữ nói, Đường Phúc và Đường Vân đưa mắt nhìn về phía người đàn ông hói đầu.
Thấy hai anh em họ Đường nhìn mình, người đàn ông hói đầu mặt mày tái mét, mồ hôi lạnh trên trán chảy dài xuống gò má đầy đặn.
"Đồ ngu ngốc, cô định hại chết tôi à!"
Bốp một tiếng, người đàn ông hói đầu lao tới và tát người phụ nữ.
"Thực sự xin lỗi... Tổng giám đốc Đường, chuyện hôm nay là tôi sai rồi! Người phụ nữ này từ nay không liên quan gì đến tôi, xin anh hãy cho tôi một cơ hội!"
Người đàn ông hói đầu đi đến trước mặt đám người Đường Phúc, cúi đầu thật sâu để xin lỗi, sau đó cũng không dám đứng thẳng người.
Người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt sau khi bị ăn tát xong lại càng tức giận, khi nghe người đàn ông hói đầu nói rằng hai người không có quan hệ gì, cô ta bỗng nổi điên lên và quát:
"Anh điên rồi à? Cái gì mà tổng giám đốc Đường, chỉ vì người này mà anh quay lưng với tôi, anh không còn là đàn ông nữa rồi."
Người đàn ông hói đầu nghe xong, trên trán anh ta thoáng hiện lên vẻ hung dữ.
Anh ta đứng dậy, giơ tay, lại một lần nữa tát một cái vào mặt người phụ nữ rồi chửi:
“Cô là cái thứ gì vậy, mau quỳ xuống xin lỗi anh Đường và anh Thẩm, nếu không hôm nay tôi sẽ giết cô!"
Người đàn ông đầu trọc cũng thật không nể nang gì, tát vào mặt người phụ nữ. Khiến khóe miệng của cô ta gỉ máu, ôm mặt không dám nói thêm câu gì nữa.
Sau đó người đàn ông hói đầu mới dừng lại, anh ta lại đến chỗ Đường Phúc và nói:
"Tổng giám đốc Đường, tôi có mắt mà không nhìn thấy núi cao, tôi đã xúc phạm anh Thẩm. Tôi sẵn sàng bỏ tiền ra mua toàn bộ quần áo ở đây và gửi cho anh Thẩm coi như một lời xin lỗi!"
Vừa rồi, Đường Phúc đã biết sơ qua tình hình từ miệng một số nhân viên bán hàng khác.
“Anh Thẩm, là do tôi quản lý không tốt. Nếu anh muốn cửa hàng này, tôi sẽ gọi ông chủ cửa hàng đến đổi tên ngay bây giờ!”
Đường Phúc nói với vẻ mặt tội lỗi.
Thẩm Lãng cười, đi đến trước mặt người đàn ông hói đầu, nói:
"Ngươi cũng thông minh đấy, nếu như hôm nay anh không ra tay đánh người phụ nữ kia thì tôi cũng sẽ không cho anh đi."
Người đàn ông hói đầu run lên vì sợ, suýt nữa thì ngã ngồi ra đất.
“Vâng, vâng, vâng… Cảm ơn Anh Thẩm, cảm ơn anh Thẩm.”
Người đàn ông hói đầu gật đầu lia lịa.
“Bò đi, đừng quên vừa rồi anh nói cái gì!”
Thẩm Lãng nói.
Nghe vậy, người đàn ông hói đầu nghiến răng, nhắm mắt, bò trên mặt đất.
Cứ như thế, người đàn ông hói đầu lết thân hình mập mạp của mình và bò ra đất như một con sâu.
Lúc này nhân viên quản lý cửa hàng kia đã quỳ xuống trước mặt Đường Phúc, khóc lóc không nói nên lời.
Cô biết rằng cô cô xong đời rồi, và ngay cả công sức của chú cô cũng sẽ bị hủy hoại. Lúc này, Thẩm Lãng quay người lại nói với Đường Phúc:
"Tôi sẽ bỏ tiền ra mua lại cửa hàng này, nhưng không phải viết tên tôi, mà viết tên em gái tôi - Chu Linh!"
Chu Linh nghe vậy thì ngây người.
Thẩm Lãng mua cửa tiệm này cho Chu Linh không phải vì kích động nhất thời, mặc dù Chu Linh đang cố gắng thay đổi tính cách yếu đuối của mình, nhưng chuyện này không phải ngày một ngày hai là có thể thay đổi được.
Thẩm Lãng biết với tính cách này của Chu Linh khi đi làm chắc chắn sẽ bị đồng nghiệp ức hiếp, thay vì như vậy, tốt hơn hết là để Chu Linh có cơ hội tự làm chủ chính mình ở một nơi như cửa hàng quần áo, mỗi ngày phải đối mặt với nhiều loại khách hàng, đây là một cơ hội rất tốt để Chu Linh luyện tập thực tế.
“Anh, em không thể nhận cửa hàng này được!”
Chu Linh vội đi tới bên cạnh Thẩm Lãng nói.
Thẩm Lãng nhếch khóe miệng, vuốt tóc Chu Linh, nói:
"Cửa hàng này đứng tên em nhưng cổ phần là của anh, em quản lý cửa hàng cho tốt của ngươi đã tính là ta trở thành cổ đông. Ngươi bảo quản cửa hàng này, tiền kiếm được chúng ta sẽ chia đôi!"
“Chuyện này... em sợ làm không nổi!”
Chu Linh nói.
“Anh tin em, nếu không làm tốt em sẽ không phải là Chu Linh!”
Thẩm Lãng nói xong đứng dậy đi đến bên cạnh Đường Phúc, nói:
“Gọi chủ tiệm này đi rồi thông qua các thủ tục bàn giao trong ngày hôm nay luôn!" Đường Phúc không chút do dự, lấy điện thoại ra bấm gọi.
Chủ cửa hàng biết được chính Đường Phúc muốn mua lại cửa hàng nên đã đồng ý luôn qua điện thoại.
Còn về giá thì vẫn là 16 tỉ như cũ.
Sau khi tắt điện thoại, Đường Phúc chỉ vào người nhân viên quản lý đang quỳ trên đất hỏi Thẩm Lãng:
"Anh Thẩm, người này xử lý thế nào?"
“Tôi phải hỏi em gái tôi, cô ấy mới là cô chủ!”
Thẩm Lãng nhìn Chu Linh nói.
Chu Linh hơi khó xử, cô chưa từng trải qua chuyện như vậy, cô nhìn sang Trương Tịnh Di đang đứng bên cạnh cầu cứu.
Trương Tịnh Di luôn hiểu suy nghĩ của Chu Linh, cô nói nhỏ với Chu Linh:
"Chu Linh, bây giờ em là chủ của cửa hàng này. Anh Thẩm đang cho em cơ hội để ra oai. Loại người coi thường người khác như thế này không thể giữ trong cửa hàng được. Phải như thế để sau này cô ta rút ra bài học!"
Chu Linh mặc dù tính cách yếu đuối, nhưng suy nghĩ vẫn rất thông minh, cô hiểu ngay lập tức.
"Hừ..."
Chu Linh nghiêm mặt đi tới trước mặt nhân viên quản lý kia, nói:
"Cô đã bị đuổi việc, bây giờ có thể đi khoi đây!"
Người nhân viên quản lý kia biết rằng bị đuổi việc là hình phạt nhẹ nhất dành cho cô ta, nên không dám biện minh thêm gì, vội vã đứng dậy đi ra khỏi cửa.
"Cứ như thế mà đi sao?”
Thẩm Lãng đột ngột nói với nhân viên quản lý.
Cô ta giật mình, đứng yên không dám nhúc nhích.
“Xin lỗi!”
Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
Cô ta quay lại cúi đầu chào Chu Linh rồi nói:
"Thực lòng xin lỗi, tôi xin lỗi cô vì thái độ vừa nãy của tôi. Tôi đã sai rồi. Tôi không nên khinh thường người khác!"
Chu Linh không nói gì, cô biết loại người này cho dù có xin lỗi thì cũng không thay đổi.
“Cút đi, đừng để tôi nhìn thấy cô ở trung tâm thương mại này nữa!”
Thẩm Lãng lạnh lùng nhìn một cái rồi nói.
Nhân viên quản lý sợ đến mức hồn bay phách lạc, ngay lập tức chạy nhanh ra khỏi trung tâm thương mại.
Sau khi mọi người rời đi, Chu Linh cứ ngỡ như mình vừa nằm mơ, ai có thể ngờ được chỉ đi ra ngoài mua quần áo, bỗng nhiên lại mua cả một cửa hàng quần áo!
Sau khi về đến tiểu khu Nam An, Thẩm Lãng và Trương Tịnh Di cùng nhau bước vào thang máy.
Trương Tịnh Di nhìn theo bóng lưng của Thẩm Lãng, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, gò má hơi ửng hồng.
Thẩm Lãng vốn rất tinh ý, lúc này cũng cảm thấy không khí trong thang máy hơi bất thường...
May là thang máy rất nhanh đã lên đến tầng mười.
Thang máy mở cửa, Thẩm Lãng đi ra khỏi thang máy, nhịp tim của Trương Tịnh Di cũng dần dần trở lại bình thường.
Khi thấy Thẩm Lãng mở cửa bước vào nhà mà không hề quay đầu nhìn lại, trong lòng Trương Tịnh Di có cảm giác thất vọng.
"Chẳng lẽ là mình như vậy còn không đáng, không thể khiến anh ấy quay đầu lại nhìn sao..."
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trương Tịnh Di lập tức trở nên ảm đạm, vừa bước vào nhà đã lộ rõ vẻ buồn bã, thất vọng.
Thẩm Lãng hôm nay quả thực cũng hơi bất thường, lúc vào nhà cũng không chào hỏi như thường lệ.
Nguyên nhân của tất cả những điều này là bởi vì, ngay từ khi cửa thang máy mở ra, Thẩm Lãng đã cảm nhận được bầu không khí bất thường.
Sau khi ra khỏi thang máy, bầu không khí lại càng nặng nề hơn.
Dựa vào giác quan nhạy bén của mình, Thẩm Lãng khá chắc chắn rằng bầu không khí khó chịu này bắt nguồn từ chính ngôi nhà của mình!