- Ồ? Bên kia còn có yêu ma cường đại?
Bỗng nhiên Như Lai Phật tổ nhìn về phương xa, nàng cảm ứng nơi đó có yêu khí bao phủ.
- Quá tốt, tiếp tục, lại giết một vòng...
Như Lai Phật tổ hóa thành ánh sáng và biến mất phía chân trời, lúc này lại có giọng nói vang lên:
- A Di Đà Phật, thật sự là quá tàn nhẫn, bỏ xuống đồ đao lập địa thành Phật, sau đó tu vi của bổn tọa lại tăng lên một ít...
Tôn Ngộ Không đám người nghe vậy, trực tiếp sắc mặt ngốc trệ.
Thanh Dật suýt chút nữa té xuống đất:
- Người nọ.. Là Như Lai Phật tổ?
Không giống, theo nàng biết, Như Lai Phật tổ là nam, hơn nữa cũng không có mũi heo.
Hơn nữa, Như Lai Phật tổ biến thành hung tàn như vậy từ khi nào?
Đúng là không nghĩ ra.
Lúc này Trư Trư Hiệp và và Lam Diên đều bay tới, nhìn thấy mặt đất phía dưới và rung động khó nói thành lời.
Trong phạm vi mấy ngàn dặm bị đánh lún xuống đất, từng khe nứt lớn như mạng nhện giăng khắp nơi, việc này làm người ta sợ hãi.
Trư Trư Hiệp gãi đầu, cảm giác, cảm thấy Như Lai Phật tổ nào có điểm nào giống muội muội?
- Ba!
Tôn Ngộ Không tát vào ót Trư Bát Giới:
- Ngu ngốc, còn không mau theo sau, đừng để nàng chọc ra phiền toái lớn.
- À? Tại sao là ta?
Trư Bát Giới bất mãn nói.
- Trừ ngươi, nàng có thể nghe lời người khác hay sao?
Ngưu Ma Vương trợn mắt nói ra.
- Nhị sư huynh, tính tình Như Lai Phật tổ hiện tại rõ ràng đã bị cửu muội ảnh hưởng, nàng nhất định sẽ nghe ngươi.
Sa Tăng cũng nói.
- Câm miệng, nơi này làm gì có phần cho ngươi nói chuyện?
Trư Bát Giới trợn mắt nói ra, lần trước hắn cũng cho rằng như thế, kết quả hắn bị Như Lai Phật tổ đánh mặt mũi bầm dập.
Tôn Ngộ Không tát thêm một cái, nói:
- Ngươi có đi không?
- Ta... Ta đi còn không được sao...
Vẻ mặt Trư Bát Giới đầy u oán, sau đó hắn nhanh chóng bay về phía Như Lai Phật tổ, hơn nữa vừa đi vừa hô lớn:
- Bảo bối, chớ có chọc họa...
- Ọe...
- Ọe...
Tôn Ngộ Không và Ngưu Ma Vương có cảm giác buồn nôn, Trư Bát Giới gọi Như Lai Phật tổ là ‘ bảo bối ’...
Thật ác tâm!
- Đại sư huynh, chúng ta nên chia nhau ra xem thế nào, hiện tại khắp nơi đều xuất hiện yêu khí, chỉ sợ Nhân Gian giới không an bình.
Tiểu Bạch Long nói.
- Đúng vậy, rất nhiều địa phương đều có yêu khí ngập trời, hơn phân nửa đều thoát ra từ vùng đất phong ấn.
Lục Nhĩ Mi Hầu cũng nói.
- Loại chuyện này, Thiên đình sẽ quản không?
Ngưu Ma Vương nói thầm.
- Thiên đình có quản hay không thì lão Tôn không biết, lão Tôn ta không thể thấy chết mà không cứu.
Tôn Ngộ Không nói:
- Tiểu Bạch Long, ngươi và lão Sa đi hướng đông, Lục sư đệ, ngươi đi hướng nam, lão Ngưu, ngươi đi hướng bắc.
- Vậy còn ngươi?
Lục Nhĩ Mi Hầu hỏi.
- Đúng vậy, con khỉ chết tiệt ngươi định lười biếng hay sao?
Ngưu Ma Vương nói ra.
- Hừ, ta lão Tôn là loại người này hay sao? Lão Tôn ta muốn đi quan sát khắp nơi, chỉ sợ Nhân Gian giới không thể bình an. Tôn Ngộ Không hừ lạnh, ngay sau đó hắn nhìn về phía Hồng Hài Nhi và Thanh Dật:
- Hai tiểu cô nương các ngươi, ta giao Nữ Nhi quốc cho các ngươi.
- Đại Thánh yên tâm.
Thanh Dật nói ra.
Hồng Hài Nhi khẽ gật đầu, không nói gì.
Ngưu Ma Vương liếc mắt nhìn Hồng Hài Nhi, ánh mắt phức tạp.
- Đi!
Bóng người Tôn Ngộ Không biến mất và xuất hiện phía chân trời, ngay sau đó hắn hóa thành điểm đen và biến mất.
Đám người Ngưu Ma Vương đi tới rất nhanh, phía tây có Như Lai Phật tổ và Trư Bát Giới, cho nên bọn họ không cần lo lắng.
Hồng Hài Nhi xoắn xuýt nhìn về phía chân trời, cũng không biết tên kia như thế nào, tuy nàng có thể xác định, hắn khẳng định không chết.
- Hồng...
Thanh Dật đang muốn nói gì đó, sau khi thương lượng với Hồng Hài Nhi về chuyện thủ hộ Nữ Nhi quốc, đã thấy Hồng Hài Nhi đã bay thẳng về hướng đông của Nữ Nhi quốc.
Thanh Dật cực kỳ tức giận, nàng hừ một tiếng và quay trở về.
- Trư Trư Hiệp, chúng ta cũng trở về đi.
Lam Diên nói với Trư Trư Hiệp, ngay sau đó nàng bay nhanh trở về, nhiệm vụ chủ yếu của nàng là bảo hộ nữ vương bệ hạ.