Trư Trư Hiệp nghe vậy lại do dự, hắn nhìn yêu vân cuồn cuộn trên bầu trời, trong mắt có chiến ý bốc lên.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, hắn vẫn ở lại trong Nữ Nhi quốc, chưa bao giờ rời khỏi nơi đây, hắn rất ngóng trông thế giới bên ngoài, đồng thời cũng muốn thực chiến với người khác.
- Muội muội đã rời đi, ta cũng không cần che chở quá nhiều, ta muốn đi ra ngoài!
Trư Trư Hiệp lơ lửng trên không trung, đột nhiên sau lưng hắn xuất hiện áo choàng đỏ, trên đầu mang theo mũ quả dưa màu đỏ.
- Vèo...
Ngay sau đó Trư Trư Hiệp bay ra ngoài, hắn đã biến mất phía chân trời.
Phía đông Nữ Nhi quốc chính là ngọn núi nhỏ có phong cảnh hữu tình, thị lực của Hồng Hài Nhi xuyên thấu không gian, hắn nhìn thấy Trư Trư Hiệp đi xa nhưng không ngăn cản.
- Tiểu gia hỏa kia có tiềm lực không tệ lắm.
Bỗng nhiên thanh niên Thái Thượng vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh Hồng Hài Nhi, thản nhiên nói.
- Ngươi nhìn ra cái gì?
Hồng Hài Nhi hiếu kỳ nói.
- Chiến ý, chiến ý bất diệt.
Thanh niên Thái Thượng nói ra.
- Chiến ý bất diệt?
Hồng Hài Nhi ngạc nhiên, hắn đánh giá thanh niên trước mặt, rất hiếm khi hắn như vậy.
- Hiện tại ngươi đã nhìn thấy, thế giới này đã bắt đầu loạn, cùng ta trở về đi.
Thái Thượng nhìn về phía Hồng Hài Nhi.
Hồng Hài Nhi cau mày, hỏi:
- Trước kia ngươi nói thế giới sẽ loạn, khi đó lại sóng êm gió lặng, hiện tại mới bắt đầu loạn, có phải ngươi biết chút gì đó hay không?
Thanh niên khẽ lắc đầu:
- Không nên hỏi nhiều như vậy, theo ta quay về đi.
- Nói cho ta biết, ngươi đã biết rõ cái gì? Ngươi thấy cái gì?
Hồng Hài Nhi đối mặt với thanh niên, nàng có dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi, tóc dài tới eo, mặc một thân váy dài màu đỏ, còn có mái tóc đỏ rực, cho nên nhìn nàng không khác gì hỏa diễm đang cháy.
- Ngươi thật muốn biết?
- Đúng.
Hồng Hài Nhi gật đầu.
Thanh niên trầm ngâm nói:
- Máu và lửa, núi thây biển máu, xương trắng như núi...
- Không có khả năng!
Hồng Hài Nhi không thể tin được.
- Thế giới này sẽ bị hủy diệt, sẽ chết rất nhiều người.
Thái Thượng nói:
- Ngoan, theo ta trở về, nhà của ngươi nằm ở phía trên Thượng Thương, không cần phải tranh vào vũng nước đục này.
- Ngươi nói là, Tam giới sẽ bị hủy diệt?
Hồng Hài Nhi kinh hãi:
- Nữ Oa nương nương sẽ ngăn cản việc này xảy ra.
- Bản thân nàng khó bảo toàn.
Nhưng mà thanh niên lại lắc đầu.
Hồng Hài Nhi cau mày suy nghĩ, nàng không rõ gia hỏa trước mặt nói là giả hay là thật, nhưng chỉ bằng việc hắn có thể giúp mình dễ dàng đột phá Đạo Tổ, hơn nữa còn có thể xóa đi thiên kiếp, từ hành động chế tạo Đạo Tổ như thế cũng có thể thấy được hắn khủng bố.
- Địch nhân là ai? Đến từ đâu?
Hồng Hài Nhi lại hỏi.
- Đứa nhỏ ngốc, ngươi không phải chúa cứu thế.
Thanh niên không có trả lời.
Tâm tình của Hồng Hài Nhi phức tạp và đi vài bước, sau đó xoay người hỏi:
- Thái Thượng Lão Quân và ‘Lão Tử’ Đạo Đức Thiên Tôn có quan hệ gì với ngươi?
- Đã từng rơi một giọt máu, miễn cưỡng xem như một nửa phân thân của ta nhưng thực lực quá thấp.
Thanh niên nói.
Đồng tử của Hồng Hài Nhi co rút dữ dội, trong nội tâm khiếp sợ, ‘ Lão Tử’ chính là cường giả trong Thánh Nhân, hiện tại tên này lại nói hắn ‘ thực lực quá thấp ’?
- Ngươi đã lợi hại như vậy, có thể nhìn ra tương lai của Đường Tam Tạng hay không? Hắn sẽ như thế nào?
Bỗng nhiên Hồng Hài Nhi hỏi.
- Tiểu tử kia?
Thanh niên Thái Thượng sững sờ, hắn bấm chỉ tính toán, bỗng nhiên hắn cau mày.
- Như thế nào?
Hồng Hài Nhi hỏi thăm.
- Thì ra là hắn?
Thanh niên kia lẩm bẩm.
- Thì ra cái gì chứ? Ngươi không tính ra đúng không?
- Hắn sẽ chết.
Thanh niên nói ra.
- Ngươi nói cái gì?
Hồng Hài Nhi lập tức gấp.
- Hắn có thể sẽ tái hiện.
Đột nhiên thanh niên cảm thấy hứng thú:
- Gây dựng lại phế tích, sống lại trong tịch diệt... Người được ý chí của anh linh thế giới lựa chọn, thú vị.