Đường phủ, trong đình viện rộng lớn, Đường Tăng quần áo không gió mà bay, tóc dài mấy ngàn dặm, hắn đang bay qua không trung, đâm thủng không gian.
Sau đó hắn duỗi hai tay ra, hai tay biến dài như lò xo, hắn lại thu tay trở về.
Không bao lâu, vô số sợi tóc rút ngắn và khôi phục như ban đầu.
- Quả nhiên là thế, tuy ý chí của ta không thể ảnh hưởng thế giới bên ngoài nhưng ta vẫn có thể khống chế thân thể một cách tuyệt đối, hôm nay ý chí của ta đã đạt tới cảnh giới bịa đặt biến thành sự thật, có thể lăng không sáng tạo tế bào, lại có thể biến lớn thu nhỏ, thậm chí móng tay và sợi tóc cũng có thể biến dài và ngắn.
Đường Tăng cảm ngộ thân thể của mình, ý chí chính là lực lượng thần kỳ, vận dụng thật tốt sẽ có tác dụng to lớn.
Cho dù hôm nay hắn không thể thi triển pháp thuật nhưng thân thể cường đại có thể giúp hắn phi hành và thuấn di.
Thân thể cường đại đến cực hạn, sức chiến đấu sẽ không quá yếu.
- Phu quân.
Bỗng nhiên Dương Thiền từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt khẩn trương nói:
- Bỗng nhiên ta cảm nhận có rất nhiều yêu khí, chỉ sợ có chuyện không tốt sắp xảy ra.
- Rất nhiều yêu khí?
Đường Tăng sững sờ, hắn ngẩng đầu nhìn lên, phía chân trời có rất nhiều mây đen, tuy ý chí của hắn bị phong ấn, năng lực cảm giác cũng giảm xuống rất nhiều cho nên không thể sớm cảm ứng được.
- Phu quân?
Dương Thiền hỏi:
- Nếu quả thật có rất nhiều yêu ma quỷ quái xuất hiện, chúng ta nhất định phải ra tay mới được, bằng không nhất định sẽ có vô số phàm nhân tử vong.
- Đừng lo lắng, yêu ma quỷ quái, Thiên đình sẽ xử lý, nếu như ngay cả Thiên đình cũng không xử lý được, ngươi cũng không giúp được cái gì.
Đường Tăng nói.
- Thế nhưng mà...
- Đừng lo lắng, nếu như những yêu quái kia dám đến, ta sẽ không làm như không thấy.
Đường Tăng nói ra.
- Ân, thế nhưng mà thực lực của ngươi...
Dương Thiền hơi bận tâm.
- Yên tâm, tuy ta hiện tại không thể sử dụng pháp thuật thần thông nhưng lực công kích của ta không bị ảnh hưởng.
- Vậy là tốt rồi.
Lúc này Dương Thiền mới yên tâm một chút.
- Ngược lại là ngươi…
Đường Tăng nói:
- Bảo Liên đăng của ngươi, ta thấy nó phù hợp với thể chất của ngươi, Bảo Liên đăng vừa sinh ra đã lựa chọn ngươi, như vậy là có nguyên nhân, ngươi cho ta một giọt tinh huyết.
Dương Thiền cảm thấy khó hiểu nhưng không do dự, nàng bức ra một giọt tinh huyết và giao cho hắn.
Đường Tăng vươn tay hút một cái, tinh huyết lơ lửng trong lòng bàn tay của hắn.
Trong mắt Đường Tăng, giọt máu nhỏ này phóng đại, lại phóng đại, thị lực của hắn như kính hiển vi siêu cấp, nhìn thấy thế bào đơn thể trong giọt máu, thậm chí là hạt máu.
Rốt cục, Đường Tăng phát hiện trong vô số hạt máu đó có một ít hạt có hình dáng hữu hình, đó là rất nhiều đóa hoa sen, ẩn chứa lực lượng thần bí.
Trong tinh huyết có vô số hạt như vậy, những hạt hình dáng hoa sen như thế rất nhỏ nhưng lại rất rõ ràng, chúng đứng sừng sững trong biển hạt nhỏ bé, dường như sắp xếp theo quy luật nào đó.
- Bá!
Thu hồi ánh mắt, Đường Tăng kinh ngạc nhìn Dương Thiền.
- Như thế nào? Có cái gì không đúng sao?
Dương Thiền hỏi.
- Không nghĩ tới Thiền Nhi của ta lại có huyết mạch đặc thù, trong máu của ngươi có năng lượng hoa sen.
Đường Tăng cười nói.
- Năng lượng hoa sen?
Dương Thiền cảm thấy khó hiểu, nàng nhanh chóng nghĩ tới cái gì đó:
- Ta nghe nói trong tổ tiên của mẫu thân có một người gọi là ‘ Thanh Đế ’, là Thanh Liên thánh vật đắc đạo thành tiên.
- Thanh Đế? Tuy ta chưa nghe nói qua người này nhưng như vậy có thể giải thích huyết mạch của ngươi, tuy huyết mạch của ngươi phi thường mỏng manh, như vậy ta viết công pháp tu luyện cho ngươi, ngươi dựa theo đó mà tu luyện, như vậy mới có thể kích hoạt huyết mạch Thanh Liên.
Đường Tăng nói xong, hắn tìm giấy và bút mực, hắn vội vàng viết xong vài trang.