- Đúng rồi, tu vi của hắn...
- Như thế nào?
- Tu vi như thế nào?
Tôn Ngộ Không cảm thấy nội tâm nặng nề.
- Không có.
Dương Thiền nói:
- Nữ Oa nương nương phế tu vi của hắn.
- Cái gì?
- Tại sao có thể như vậy?
Đám người Tôn Ngộ Không quá sợ hãi.
- Ha ha, sống...
Đột nhiên Như Lai Phật tổ cười to, đang muốn chế ngạo, đột nhiên cái mũi biến thành mũi heo, nàng vội vàng dùng tay che lại và áp nó trở về.
Dương Thiền bất mãn nhìn Như Lai Phật tổ, tuy phát hiện Như Lai Phật tổ có phần quen thuộc nhưng nàng không nghĩ nhiều.
- Chẳng lẽ bị yêu quái bắt đi?
- Không tốt, chúng ta mau đi tìm...
Mấy người hóa thành tia sáng bay khắp bốn phương tám hướng, Như Lai Phật tổ vốn không muốn đi, nhưng đột nhiên lỗ tai lớn lên, biến thành lỗ tai heo, nàng đành phải hậm hực đi tìm.
Dương Thiền tốc độ chậm nhất, cho nên nàng chỉ có thể tìm ở gần đó, hận không thể đào ba thước đất lên, nàng tìm không thấy Đường Tăng.
- Tại sao đột nhiên biến mất? Rốt cuộc là không đúng chỗ nào?
Hốc mắt Dương Thiền đỏ bừng, cảm giác phi thường bất lực.
Đây là việc không bình thường, trước đó nàng không cảm giác có chút yêu khí nào, thậm chí Tề Thiên đại thánh cũng không có cảm ứng được nơi này có yêu khí.
Nhưng là hắn lại biến mất, quá kỳ quái.
Một giờ sau, đám người Tôn Ngộ Không quay trở lại, sắc mặt bọn họ rất khó coi, bọn họ đã tìm khắp từng tấc đất trong phạm vi vạn dặm, căn bản tìm không thấy.
- Sư phụ, ngươi chết thật thê thảm ah...
Bỗng nhiên Sa Tăng quỳ rạp xuống đất.
Bốp!
Trư Bát Giới căm tức đá Sa Tăng một cước:
- Lão Sa ngươi muốn chết hay sao, ngươi dám nguyền rủa sư phụ!
- Đại từ đại bi Quan Âm Bồ Tát, thỉnh ngươi nói cho ta biết, ta nên làm cái gì bây giờ?
Dương Thiền thật sự không có biện pháp, đột nhiên rưng rưng nước mắt cầu nguyện.
Những người còn lại im lặng không nói gì, Quan Âm Bồ Tát đã chết, cầu nguyện có làm được cái gì?
- Xuy xuy xùy...
Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai, đôi mắt lập loè, hàm răng bén nhọn lộ ra ngoài, trên hầu trảo có cốt giáp khi thì nhô ra, khi thì rút vào.
- Ta đi tìm Nữ Oa nương nương!
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không hét lớn một tiếng, hắn muốn phóng lên trời nhưng Ngưu Ma Vương vội vàng kéo hắn lại.
- Buông ra!
Tôn Ngộ Không tức giận nói.
- Hầu tử đáng chết, ngươi đừng làm càn, hiện tại Nữ Oa nương nương đang nổi nóng, ngươi đi không phải đổ thêm đầu vào lửa hay sao? Ngươi đánh thắng được nàng sao?
Ngưu Ma Vương nói.
- Vậy làm sao bây giờ?
Tôn Ngộ Không nói:
- Ân?
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy có một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện, một lực lượng thần bí từ trong tối tăm hàng lâm nơi đây.
- Quan Âm?
Như Lai Phật tổ sững sờ, nàng hoảng sợ nói ra, nàng cũng nhìn thấy vòng xoáy khổng lồ kia.
- Cái gì Quan Âm?
Đám người Trư Bát Giới cảm thấy khó hiểu, bọn họ đều nhìn lên không trung, đó là một vòng xoáy có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đúng lúc này, trong đất bùn bên cạnh xuất hiện một bình sứ trắng nhỏ, nó đang bay lên cao.
Tất cả mọi người khiếp sợ.
- Ngọc Tịnh bình?
Tôn Ngộ Không hoảng sợ nói ra.
- Đại đạo bảo bình của Quan Âm Bồ Tát?
Tiểu Bạch Long cũng kinh hãi, không phải Quan Âm Bồ Tát đã vẫn lạc hay sao?
Chỉ thấy Ngọc Tịnh bình bay lên ba mét giữa không trung, đột nhiên bên trong xuất hiện tia sáng trắng.
Ngay sau đó tia sáng lóe lên, một nữ tử mặc váy dài màu trắng và đầu đội sa trắng xuất hiện, một tay nâng Ngọc Tịnh bình, nàng đứng giữa không trung, trong mắt không mang theo chút tình cảm nhân loại nào, trên người lại tỏa ra khí tứ trách trời thương dân, nàng lại nhìn sang Dương Thiền.
- Quan... Quan Âm Bồ Tát...
- Quan Âm...
Đám người Tôn Ngộ Không cả kinh hét lên, đột nhiên Như Lai Phật tổ mở to mắt nhìn.