Ảnh hưởng tới thời tiết không phải là điều khó xử lúc này. Chỉ cần một ý niệm của Như Lai Phật Tổ lại có thể khiến cho thiên địa biến sắc, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng có thể hủy thiên diệt địa.
Nhưng loại tâm tình trong lúc lơ đãng phát sinh, cũng có thể ảnh hưởng tới thời tiết lại quả thực không thể tưởng tượng nổi, nghe cũng chưa từng nghe nói qua.
Đường Tăng không biết Như Lai Phật Tổ đã bị hắn hù dọa, chỉ có điều cho dù biết hắn cũng lười để ý tới, hiện tại tâm tình của hắn không tốt.
Hắn vốn còn muốn thu Quan Âm Bồ Tát, nhưng nghĩ tới trong tương lai người hiện ra trong thế gian đã không phải là người ban đầu, hắn lại không có hứng thú nữa.
Trên thế giới, mỹ nữ có quá nhiều, thế giới này gần như sẽ không có tiên nữ xấu.
Nhưng những nữ tiên xinh đẹp không quen thuộc, Đường Tăng đều sẽ không đi tán, chính là nguyên nhân này.
- Đứng lại!
Bỗng nhiên có một tiếng hét vang lên, bảy tám hán tử cường tráng từ trong rừng cây đi ra, ngăn cản ở phía trước con đường đi.
Những hán tử cường tráng này đều cầm theo đại đao, sắc mặt dữ tợn, hung ác nhìn chằm chằm vào sư đồ Đường Tăng.
Trước đó, tâm tình của Đường Tăng vốn không tốt, cho nên không chú ý tới phía trước có người, bây giờ thấy có người chặn đường, ngay lập tức sắc mặt hắn trở nên cổ quái. Chẳng lẽ những người này muốn đánh cướp hay sao?
Đám người Tôn Ngộ Không nhìn thấy được những hán tử cường tráng, sắc mặt cũng cổ quái, lại có người muốn đánh cướp bọn họ hay sao?
- Các ngươi là ai? Từ đâu tới đây?
Một người hán tử cường tráng và hán tử có nửa mái tóc bạc quát lớn.
- Hắc hắc, chúng ta...
Tôn Ngộ Không cười muốn tiến lên, lại bị Trư Bát Giới kéo lại.
- Ngươi hỏi chúng ta là ai? Ha ha, ngươi xem thử lão Trư ta giống loại người nào?
Trư Bát Giới ồm ồm cười nói.
Những hán tử cường tráng này sửng sốt, trước đó bởi vì đêm tối, không nhìn thấy rõ, hiện tại sau khi Trư Bát Giới tới gần, sắc mặt mỗi người lập tức đại biến.
- Yêu quái...
Một đám người lập tức giải tán, đao trong tay cũng ném ra, hoảng hốt không để ý tới đường đi bỏ chạy. Có mấy hán tử cường tráng thậm chí bị tảng đá làm cho trượt chân lăn vài vòng cũng không quan tâm, bò chạy thoát thân.
Đường Tăng cười lạnh, lại muốn một tát đánh tới, đối loại người chặn đường đánh cướp này, hoàn toàn không có thiện cảm.
- Dừng tay, ngươi muốn làm gì?
Như Lai Phật Tổ vội vàng ngăn cản Đường Tăng:
- Những người này chỉ là người phàm, lẽ nào ngươi muốn sát sinh hay sao?
- Hắc hắc, sư phụ, tha bọn họ đi, dù sao cũng chỉ là người phàm mà thôi.
Tôn Ngộ Không cũng cười nói.
- Người phàm thì thế nào, nếu như những tên này gặp phải những người phàm yếu người phàm khác, nhất định sẽ ra tay rất tàn nhẫn, bần tăng là muốn thay trời hành đạo.
Đường Tăng nói.
- Không được, không thể giết người phàm.
Như Lai Phật Tổ kiên quyết nói.
- Bọn họ là người xấu.
Đường Tăng nói.
- Nhưng bọn họ cuối cùng vẫn là người phàm.
Như Lai Phật Tổ nói.
- Giả từ bi, người nào đó trước đó còn một cái tát giết không biết bao nhiêu sinh linh.
Đường Tăng xem thường, chỉ có điều hắn cũng không tiếp tục truy sát mấy người phàm này nữa, hắn cũng không phải lưu ý tới chút kinh nghiệm này, mà thật sự muốn vì dân trừ hại.
- Bản tọa đó là... đó là...
Như Lai Phật Tổ sửng sốt, cãi lại nói:
- Bản tọa chính là giết yêu quái, trong chuyện này còn có thể thế nào nữa?
- Dừng!
Đường Tăng xem thường, không lại để ý tới Như Lai Phật Tổ nữa.
- A di đà phật, tội lỗi, tỗi lỗi.
Như Lai Phật Tổ niệm phật.
Đường Tăng xem thường, tiếp tục chạy đi.
Đột nhiên có chuyện xảy ra, khiến sự chú ý của Đường Tăng bị chuyển rời, bầu trời lại khôi phục trăng sao ánh sáng.
Phía sau, đám người Tôn Ngộ Không đang trêu ghẹo Trư Bát Giới.
- Đầu heo, sau này lại có người phàm tới đánh cướp, thì nhờ cả vào ngươi, chỉ cần ngươi vừa xuất hiện, bảo đảm sẽ khiến những người phàm kia khiếp sợ đến mức tè ra quần, cũng không cần phải động thủ.
Ngưu Ma Vương cười hì hì nói.
- Con trâu kia, có tin ta làm thịt ngươi hay không?
Trư Bát Giới trợn mắt nói.
- Bát Giới, ta cũng cảm thấy chủ ý này không tệ.
Tôn Ngộ Không nói.
- Nhị sư huynh, đúng mà. Làm như vậy không cần động thủ lại có thể khiếp những người phàm kia khiếp sợ rời đi, lại có thể tránh thương vong, sát sinh không tốt.
Sa Tăng cũng bu lại.
- Lão Sa, ngươi có phải thấy ngứa da hay không?
Vẻ mặt Trư Bát Giới lộ rõ sự hung hăng.
Sa Tăng vội vàng trốn đến phía sau Tôn Ngộ Không.
- Ha ha ha ha...
Tôn Ngộ Không và Ngưu Ma Vương cười to.