Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 182: Chương 182: Cứu Chữa Tử Lan (1)




- Nói!

Trong mắt Tôn Ngộ Không bùng nổ ngọn lửa màu vàng, âm thanh vô cùng lạnh lùng, nhìn chằm chằm Vương Mẫu gần trong gang tấc.

Vương Mẫu nương nương cũng bị giật mình, tu vi của nàng thật ra không tính là thấp, dù sao có thể trở thành Thiên Đình chi mẫu, cũng sẽ không thể yếu được, nhưng nàng chủ yếu là tu tâm, còn tu thêm quản lý chữa trị, không giỏi chiến đấu. Tôn Ngộ Không khắc chế nàng gắt gao.

- Vùng cực bắc Thiên Giới có một nơi được gọi là Hàn Cực Thiên, là lãnh địa của Hàn Cực Thiên Nữ. Hàn Cực Thiên Nữ có một loại Hàn Cực Thiên Đan có thể hóa giải Tam Vị Chân Hỏa của Thái Thượng Lão Quân.

Vương Mẫu nương nương vẫn đủ tỉnh táo, dù sao có thể trở thành Thiên Đình chi mẫu, tâm tính không phải người thường có thể sánh được.

- Hàn Cực Thiên...

Vù...

Vương Mẫu nương nương vừa dứt lời, Tôn Ngộ Không đã hóa thành lưu quang biến mất, vô ảnh vô tung.

Phù...

Vương Mẫu nương nương thở phào một hơi lớn, nhưng trước mắt lại đột nhiên tối sầm, Tôn Ngộ Không quay trở lại.

- Hàn Cực Thiên đi như thế nào? Hàn Cực Thiên Nữ ở đâu?

Tôn Ngộ Không hỏi, âm thanh vội vàng.

Vương Mẫu nương nương thở phào nhẹ nhõm, xem ra con khỉ này vô cùng lo lắng cho nha đầu Tử Lan kia, không có mất lý trí thật. Vậy thì còn dễ xử lý.

- Vùng cực bắc Thiên Giới lấy tốc độ của ngươi chắc là rất nhanh là đến, bất quá bổn cung nhắc nhở ngươi, Hàn Cực Thiên Nữ kia tính tình cổ quái, pháp lực thông thiên, ngươi cũng chưa chắc đã đánh thắng nàng. Quan trọng nhất là, muốn gặp được nàng, rất khó.

Vương Mẫu nương nương nói.

- Lão Tôn muốn nghe, không phải những lời này!

Tôn Ngộ Không cau mày nói.

- Ngươi không nên trì hoãn thời gian nữa, phải thật kiên nhẫn mà tìm kiếm, đừng giống như người điên nếu không ngươi tuyệt đối không gặp được nàng, chứ đừng nói tới Hàn Cực Thiên Đan vô cùng trân quý, nàng chưa chắc đã cho ngươi. Bổn cung chỉ có thể giúp ngươi như vậy, còn có lấy được Hàn Cực Thiên Đan hay không, thì phải dựa vào bản lĩnh của chính ngươi rồi!

Vù...

Tôn Ngộ Không lại biến mất.

Vương Mẫu nương nương hừ lạnh một tiếng, nhưng một khắc sau, Tôn Ngộ Không lại trở lại, nàng lập tức bị dọa sợ hết hồn, con khỉ này rốt cuộc muốn làm gì?

- Giúp ta chăm sóc kỹ Tử Lan, nếu nàng có chuyện, lão Tôn ta đánh nát cái Thiên Đình này!

Tôn Ngộ Không lạnh lùng nói, cuối cùng nhìn Tử Lan một cái:

- Tử Lan, chờ ta!

Vù...

Tôn Ngộ Không biến mất lần nữa, trong nháy mắt đã đi tới chân trời không nhìn thấy một chút bóng dáng, tốc độ nhanh tới mức làm cho người ta chắt lưỡi hít hà.

Lần này Vương Mẫu nương nương không dám hừ loạn, chờ đến mấy giây sau mới thở phào nhẹ nhõm:

- Con khỉ kia chắc không trở lại nữa chứ?

Tiểu Bạch Long và Sa Tăng đều bị chấn động sửng sốt, mặc dù trước kia bọn họ đã nghe nói tới uy danh của Tề Thiên Đại Thánh, nhưng chỉ có tận mắt nhìn thấy, mới biết được chỗ kinh khủng của Tôn Ngộ Không.

Chỉ có một người đối lập với toàn bộ Thiên Đình. Loại chuyện này, thử hỏi người bình thường nào có thể làm được chứ?

Cho dù là Trư Bát Giới hiện giờ đã đột phá tới Tiên Đế cảnh, cũng không có bản lĩnh đối nghịch với Thiên Đình. Đây không chỉ là vấn đề thực lực, còn cần phải có đầy đủ dũng khí!

Không phải ai cũng giống như Tề Thiên Đại Thánh không sợ trời không sợ đất.

- Hả, sao lại náo nhiệt vậy?

Bỗng nhiên, một âm thanh không hợp thời thế vang lên, đồng thời một người mặc cà sa đội mũ cao tăng xuất hiện, chính là Đường Tăng.

- Sư phụ...

- Sư phụ, cuối cùng người đã trở lại, đại sư huynh suýt chút nữa nổi điên rồi.

- Sư phụ, suýt chút nữa đại sư huynh đánh nhau với Thiên Đình rồi.

Thấy Đường Tăng xuất hiện, nhóm Trư Bát Giới và Sa Tăng giống như có điểm tựa tinh thần, luống cuống và không yên trong lòng cũng bình ổn lại.

Đám người Vương Mẫu nương nương thấy Đường Tăng xuất hiện từ trong hư vô đều kinh hãi, bởi vì chính các nàng cũng không biết Đường Tăng tới như thế nào.

- Chẳng lẽ là Thuấn Di?

Vương Mẫu nương nương khiếp sợ, bởi vì không phải ai cũng có thể thuấn di.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.