Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 183: Chương 183: Cứu Chữa Tử Lan (2)




- Chuyện này là sao?

Đường Tăng nhìn trong ngoài Nam Thiên Môn có cả triệu thiên binh thiên tướng, không kìm được mà hoảng sợ.

- Mẹ ơi, đây là tình huống gì? Không biết còn tưởng là muốn bắt đám người bần tăng chứ?

- Sư phụ, cuối cùng người đã trở lại, Tử Lan sắp chết, đại sư huynh kém chút nữa là đánh nhau với Thiên Đình.

Sa Tăng nói, lại kể lại một vài tình huống lúc trước.

Khi Đường Tăng nghe nói tới chuyện chỉ một mình Tôn Ngộ Không, đã có thể đè ép khí thế của cả Thiên Đình thì lập tức trợn mắt há mồm.

- Quả nhiên là phong cách của Hầu ca, đủ gan dạ.

Đường Tăng khen ngợi một tiếng, sau đó lại trách cứ:

- Tên Ngộ Không này cũng quá nóng nảy rồi, không phải chỉ là bị Tam Vị Chân Hỏa thương tổn thôi sao? Bần tăng đã dùng Huyền Băng vạn năm tạm thời bảo trụ tính mạng của Tử Lan rồi mà?

- Xem vi sư đây!

Đường Tăng lắc người một cái, trực tiếp xuất hiện bên trong vòng bảo vệ pháp lực do Tôn Ngộ Không bố trí ra. Vòng bảo vệ pháp lực kia hoàn toàn không ngăn được hắn.

Một màn này lại khiến đám thần tiên khiếp sợ lần nữa, loại thần thông Thuấn Di này lại có thể bỏ qua sự ngăn cản của vòng bảo vệ pháp lực, thật là như vào chỗ không người.

- Đường Tam Tạng, ngươi đừng quấy rầy Tử Lan, nếu Tử Lan xảy ra chuyện, con khỉ kia lại nổi điên đấy.

Vương Mẫu nương nương quát lên.

- Tam Tạng sư phụ, người vẫn đừng quấy rầy Tử Lan thì hơn, Ngộ Không thật sự rất coi trọng Tử Lan.

Tử Vi tiên tử cũng nói.

- Thiện tai! Thiện tai!

Đường Tăng cười nhạt, nếu là lúc trước, có lẽ hắn thật sự không có cách nào động tới Tam Vị Chân Hỏa này, dù sao khi đó thực lực của hắn quá kém.

Nhưng hiện giờ, thực lực của hắn đã tăng vọt, mặc dù vẫn là Danh sư bốn sao, nhưng bởi vì tu vi tăng lên nên nhãn lực cũng tăng lên rất nhiều, chuyện có thể làm cũng nhiều hơn.

- Bát Giới, Ngộ Tĩnh, các con xoay người.

Đường Tăng nói.

- Dạ, sư phụ.

Trư Bát Giới, Sa Tăng, Tiểu Bạch Long đều không chút do dự xoay người, hoàn toàn không hỏi tại sao.

Hình ảnh này khiến cho Vương Mẫu nương nương cảm thán kỳ lạ. Trong tâm khảm nàng, Thiên Bồng Nguyên Soái cũng không phải một người khôn khéo, bây giờ lại nghe lời như vậy, thật sự rất kỳ.

Đường Tăng nhìn lướt qua triệu thần tiên ở phía xa, vung tay lên lấy ra một tấm rèm che lại tầm mắt của những thần tiên đó, nhưng không biết là vô tình hay cố ý, hắn lại không che lại tầm mắt của Vương Mẫu nương nương và Tử Vi tiên tử.

- Ngươi muốn làm gì?

Tử Vi tiên tử cau mày nói.

Đường Tăng khẽ mỉm cười, không trả lời, chỉ thấy hắn vươn tay để lên mi tâm Tử Lan, vận chuyển pháp lực.

Cũng không biết hắn làm cái gì, đã rất nhanh buông tay, rồi lại vươn tay ấn xuống ngực Tử Lan một cái.

- Dừng tay, ngươi làm gì?

Tử Vi tiên tử quát lên, nàng cho rằng Đường Tăng muốn khinh nhờn Tử Lan.

Đường Tăng thờ ơ, hơn nữa còn tận lực nắm hai cái trên đôi thỏ ngọc của Tử Lan.

- Hòa thượng thối, ngươi mau dừng tay!

Tử Vi tiên tử nổi giận, đột nhiên ra tay muốn ngăn cản Đường Tăng.

Nhưng vòng bảo vệ pháp lực do Tôn Ngộ Không bố trí đã ngăn cản Tử Vi tiên tử. Tử Vi tiên tử lập tức vừa xấu hổ vừa giận, trong lòng oán giận Tôn Ngộ Không làm cái vòng bảo vệ này làm cái gì? Bây giờ cô gái ngươi thích lại bị một tên hòa thượng thối khinh nhờn.

Đường Tăng không để ý đến Tử Vi tiên tử, hai tay của hắn nhanh chóng dời vị trí, để xuống bụng Tử Lan, hơn nữa còn từ từ di chuyển xuống chỗ giữa hai chân Tử Lan.

- Dừng tay, tên khốn khiếp nhà ngươi!

Tử Vi tiên tử quát lên, muốn giết tên hòa thượng thối đang khinh nhờn muội muội của nàng.

Phốc...

Ngay tại lúc này, một ánh lửa chói mắt phun ra từ giữa hai chân Tử Lan.

- Ai da, hù chết bần tăng rồi, Tam Vị Chân Hỏa thật là lợi hại, cũng may thân thể Tử Lan đủ nhạy cảm.

Đường Tăng vội vàng nhảy ra xa, lòng vẫn còn sợ hãi.

Mà Tử Vi tiên tử vốn đang giận dữ đột nhiên ngừng lại, hơn nữa còn trợn mắt há mồm. Bởi vì nàng khiếp sợ phát hiện, khi ngọn lửa chói mắt kia bị - phun ra ngoài- , khí tức của Tử Lan đang được khôi phục nhanh chóng, sinh mệnh lực cũng trở nên mạnh mẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.