Lần này rốt cục có người nhìn thấy bóng dáng Đường Tăng, rất nhiều người trợn mắt há hốc mồm, đã quên mất phải kêu gào.
Nhưng một giây sau, cả thành phố Kinh Nam lại lần nữa náo loạn, có người hoảng sợ chạy về hướng Đông, có người kêu gào xin cứu người thân.
Những tòa kiến trúc đã bị sụp ngăn cản đường cái, đường xe đi hoàn toàn không cách nào thông được, chỉ có thể dựa vào hai chân gấp rút chạy đi.
...
Sau khi Đường Tăng phi vào đại học Kinh Nam, nhảy lên vọt tới chỗ mấy tòa nhà sụp đổ, sau mấy lần liên tục liền đi tới sân vận động, rơi từ trên cao xuống.
Một tiếng 'oanh' chấn động, mặt đất bị nện nứt tạo thành một cái hố ở gần khiến mọi người nghiêng trái ngã phải, rất nhiều người trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Lúc này đã có ba, bốn ngàn người chạy tới, mặt xám mày tro, cũng có những người lớn tiếng kêu gào, hoặc lặng lẽ khóc, không biết là chết cha chết mẹ hay bị dọa sợ nữa.
- Trước đó làm gì mà không sớm chạy đi? Các người sao không chết hết đi?
Đường Tăng tức giận quát, giọng nói vang lên bên tai tất cả mọi người.
Không ít người cảm thấy tức giận, nhưng lại không dám nổi giận, không thấy tên này từ trên trời giáng xuống sao? Vừa nhìn đã biết là Thần Nhân rồi.
Càng có nhiều người tràn vào sân vận động hơn.
Đường Tăng nhìn về phía đám người áo gió ngẩn ngơ của cục Tiến Hóa kia, quát:
- Còn thất thần cái gì, không mau đi cứu người ?
- A... a, chúng tôi lập tức đi ngay.
- Đi ngay tức khắc...
Những người mặc áo gió kia lần đầu tiên thấy Đường Tăng tức giận như vậy, căn bản không dám phản bác lại, vội vàng chạy đi cứu người.
Bất kể là thực lực hay quân hàm thì địa vị của Đường Tăng cũng đều cao hơn những người mặc áo gió, đương nhiên có thể ra lệnh cho những người đó.
Những người mặc áo gió của địa phương khác như thế nào thì Đường Tăng không biết, nhưng toàn bộ đám người mặc áo gió của đại học Kinh Nam đều tu luyện thành công, ít nhất có sức mạnh đến ba, bốn trăm cân, tốc độ cứu người cũng nhanh hơn chút.
- Đàn anh...
Trong đám người, ánh mắt Lăng Phỉ Phỉ phức tạp mà giật mình nhìn Đường Tăng, cô xem như là một trong những người đã tin tưởng lời nói trước đó của hắn, bởi vì đã được chứng kiến bản lĩnh của Đường Tăng, cho nên khi nghe được lời nhắc nhở đã dẫn những người quen chạy tới sân vận động trước tiên.
Mấy người có thiên phú của lớp quản lý khoa công thương cũng nhìn sang, lúc này bọn họ đều rất sợ hãi, bản năng muốn tìm một nơi để nương tựa.
Đường Tăng thản nhiên liếc nhìn Lăng Phỉ Phỉ, sau đó nhìn về hướng thành Tây.
Tai họa tới nhanh hơn trong tưởng tượng, khi hắn cũng cảm ứng được những chấn động rất nhỏ mới biết được có địa chấn.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì lần địa chấn này rất có thể do vỏ Trái Đất vận động tạo thành, phạm vi vô cùng lớn, tối thiểu ảnh hưởng đến trong bảy, tám trăm dặm.
Thiên Đạo trở về vị trí cũ, Trái Đất khôi phục lại, thứ mang đến không chỉ là sự tiến hóa của nhân loại, mà còn mang tới những thay đổi của đất trời, thay đổi từ trường....
Đường Tăng lại một lần nữa quay đầu nhìn về phía bên trong sân vận động, nơi này phần lớn là những người có thiên phú, chỉ có một bộ phận rất ít là các giảng viên công nhân viên chức chạy tới đây.
Lúc này vẫn có người mặt xám mày tro chạy tới.
- Tất cả những người tu luyện thành công đứng ra khỏi hàng, hỗ trợ cứu nạn.
Đột nhiên Đường Tăng nói.
Đám người lập tức xôn xao ầm ĩ, sau đó Lăng Phỉ Phỉ là người bước ra đầu tiên, cũng không quay đầu lại mà chạy ra bên ngoài.
- Phỉ Phỉ, chờ mình một chút.
Trương Điềm Điềm cũng vội vã đuổi theo.
- Điềm Điềm, cậu vẫn chưa tu luyện thành công, cậu không có sức đâu.
Lăng Phỉ Phỉ nói.
- Mình có sức mà.
Trương Điềm Điềm cố chấp nói.
Lăng Phỉ Phỉ bất lực, chỉ có thể để cô tùy ý.
Kế tiếp lại có người bước ra khỏi hàng, rời khỏi sân vận động, hỗ trợ cứu nạn, điều khiến Đường Tăng bất ngờ chính là có không ít người rõ ràng tu luyện không thành công mà vẫn đi, trong đó có mấy người rõ ràng là giảng viên, giáo viên.
Nhưng cũng rõ ràng có những người trong cơ thể có dòng năng lượng dao động, chứng tỏ đã tu luyện thành công nhưng lại thờ ơ.
Trong đó có Giản Bình bên khoa công thương.
Đường Tăng trừng mắt liếc nhìn những người kia, bọn họ lập tức cúi đầu, giả bộ như không nhìn thấy gì cả.
Đường Tăng cũng không để ý tới nữa, chỉ lẳng lặng cùng đợi.
Được những người này giúp đỡ, tốc độ cứu viện nhanh hơn không ít.
Cũng may những học sinh bình thường của đại học Kinh Nam đều đã rời đi, hơn nữa cũng chẳng phải tất cả mọi người đều bị chôn trong phế tích.
Một giờ sau, Bạch Lộc chạy tới báo cáo:
- Phó Cục trưởng, những người có thể cứu đều đã cứu ra cả rồi, lần này tử vong 388 người, những người còn lại thương thế nặng nhẹ không giống nhau.
- Chết người rồi?
Những người ở dưới nghe được sắc mặt đều trắng bệch, chết nhiều người như vậy sao?
- Đưa tất cả những người bị thương tới đây.
Đường Tăng thản nhiên nói.
- Dạ.
Bạch Lộc lại một lần nữa rời đi, đám người có thiên phú mặc áo gió kia nhanh chóng đỡ những người bị thương đi vào sân vận động.
Cũng có một bộ phận những người không bị thương nặng tự đi tới, tổng cộng có hơn hai nghìn người bị thương, có người chân cẳng đều bị cán gãy, máu thịt be bét, đã tàn phế.
Trong đám người bị thương truyền tới những tiếng khóc nhỏ, cả nam lẫn nữ.
Có người khóc rống, có người vì tàn phế mà khóc.
- Hiện giờ biết khóc rồi? Sao lúc trước không đi theo lời tôi nhắc nhở?
Đường Tăng lạnh lùng nói.
Những người bị thương kia lập tức nhìn sang, không ít người xuất hiện vẻ phẫn nộ.
- Thầy, thầy quá đáng rồi đấy, chúng tôi bị thương thành như vậy rồi sao thầy còn nói được mấy lời đó.
- Đúng đấy, người bị thương cũng không phải thầy.
- Nếu thầy bị thương thành như vậy, tôi thấy thầy biểu hiện còn không tốt bằng chúng tôi đâu.
Không ít người bị thương cười nhạt, nhưng cũng có nhiều người trầm mặc, lặng lẽ bó vết thương lại.
- Nói xong chưa?
Đường Tăng lạnh nhạt nói
Bạch Lộc, để những người vừa nói đó qua một bên.
- Thầy muốn làm gì?
Sắc mặt những người kia lập tức thay đổi.
Đám người mặc áo gió của cục Tiến Hóa không do dự mang những người vừa tranh luận sang một bên, có hơn một trăm người.
- Trước khi chưa xảy ra chuyện thì coi lời người khác như gió thoảng bên tai, sau khi gặp chuyện bất trắc thì coi lời nói tốt của người khác thành lời lẽ khinh miệt.
Đường Tăng hờ hững mở miệng.
Lần này tất cả mọi người không dám tranh luận nữa, có trời mới biết kế tiếp người này muốn làm gì tiếp theo.
- Phó Cục trưởng, bọn họ bị thương rất nặng, có phải nên trị liệu trước hay không?
Bạch Lộc lo lắng nói.
- Không cần phiền toái như vậy.
Đường Tăng đi xuống đài, hai tay kết ấn, vung mạnh tay lên, một lượng lớn chấm sáng xuất hiện, rơi xuống những người bị thương trầm mặc trước đó.