Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 974: Chương 974: Đường Tăng hiển hóa Thần tích. (2)




Những vết thương kia lập tức dùng tốc độ mắt thường nhìn thấy được khép lại.

Thậm chí những người bị đứt tay đứt chân bắt đầu mọc lại tay chân, tứ chi trọng sinh.

- Trời ạ...

- Điều này sao có thể?

Tất cả mọi người đều bàng hoàng nhìn cảnh tượng này.

Những vết thương kia nhanh chóng liền lại khôi phục hoàn toàn, ngoại trừ quần áo rách nát và vết máu trên người ra thì chẳng nhìn ra một vết thương nào nữa.

- Ta... Tay của tôi đã mọc lại?

- Chân của tôi dài ra rồi?

Những người kia ngẩn ngơ, sau đó vui mừng đến phát khóc.

Tất cả đám người cục Tiến Hóa đều dùng ánh mắt rung động sùng bái nhìn Đường Tăng, đây quả thực là Thần Tích mà.

Mà hơn một trăm người bị thương ở một bên liền cùng trợn mắt há hốc mồm, còn có người vội vàng hét lớn:

- Còn chúng tôi nữa, chúng tôi cũng bị thương.

- Đúng, đúng, đúng, chúng tôi cũng bị thương, nhanh trị thương cho chúng tôi đi.

- Nhanh trị thương cho chúng tôi đi, đau chết tôi.

Hơn một trăm người kia hét lớn, như thấy được hi vọng sống sót.

Nhưng Đường Tăng lại không thay đổi sắc mặt nói:

- Mấy vết thương nhỏ này cũng không đến mức chết người, từ từ khôi phục đi.

Những người kia lập tức bùng nổ.

- Tại sao?

- Thầy trị thương giúp bọn họ, tại sao lại không trị thương giúp chúng tôi?

Những người kia bất mãn nói.

- Ha ha...

Đường Tăng cười vang:

- Có phải các người cảm thấy tôi có nghĩa vụ phải trị liệu giúp các người không? Hay các người cảm thấy tôi giúp các người trị liệu mới là chính nghĩa? Là thiên kinh địa nghĩa?

Những người kia cùng quay sang nhìn nhau.

- Bạch Lộc, những người này quan sát cẩn thận, nếu không qua cửa thì cũng không cần tiến vào lớp Tiến Hóa nữa.

Đường Tăng nói với Bạch Lộc.

- Vâng, Phó Cục trưởng.

Mặc dù Bạch Lộc do dự nhưng cũng không dám phản đối.

- Anh làm cái gì vậy?

- Anh làm cái gì vậy? Tại sao chúng tôi phải bị quan sát?

- Tôi là thiên phú cấp 7, anh làm như vậy là tổn thất của các người!

Có người mở miệng chất vấn

Đường Tăng khinh thường, không nhìn những người kia nữa, ngược lại nhìn về phía đám người hỗ trợ.

Đám người Lăng Phỉ Phỉ nhất thời khẩn trương, trong khoảng thời gian tiếp xúc này, bọn họ đều phát hiện tích cách Đường Tăng có chút cổ quái, dường như buồn giận thất thường.

Cho dù Đường Tăng quen biết Lăng Phỉ Phỉ thì cũng vẫn có chút lo lắng.

- Các em cũng không tệ lắm.

Thật bất ngờ là Đường Tăng mở miệng khích lệ nói:

- Hơn sáu mươi người, có phần lớn những người chưa tu luyện thành công vẫn tình nguyện hỗ trợ cứu người, nhưng nhìn những người tu luyện thành công kia xem, so ra còn kém hơn mọi người nhiều.

Mấy người đã tu luyện thành công đứng trong đám người không đi hỗ trợ cứu viện lập tức xấu hổ cúi đầu.

- Bạch Lộc, ghi lại tất cả những người đã tu luyện thành công nhưng không đi cứu người lại, chú trọng quan sát tư tưởng.

Đường Tăng nói với Bạch Lộc.

- Vâng, Phó Cục trưởng.

Bạch Lộc vội vàng bảo người ghi chép lại.

Giản Bình đứng trong hàng ngũ có chút hối hận, tự trách bản thân đã không đi cứu trợ, nhưng cũng có người bất mãn, trước đó còn một tia dư chấn, lỡ như bọn họ bị thương thì sao?

Đường Tăng nhìn đám người Lăng Phỉ Phỉ, cười nhạt một tiếng, nói:

- Mặc dù trả giá không nhất định có thu hoạch, nhưng biểu hiện của mọi người cũng coi như khiến tôi thỏa mãn.

Đám người Lăng Phỉ Phỉ nhất thời mừng thầm, ý lời này có phải muốn thưởng không?

- Có khăn tay không?

Đường Tăng nhìn Bạch Lộc.

Bạch Lộc vội vàng lấy khăn tay ra.

Đường Tăng nhận lấy khăn tay, phun vào bên trong một cái, sau đó vo lại.

Tất cả mọi người lập tức quay sang nhìn nhau, đám Lăng Phỉ Phỉ và Bạch Lộc đứng gần che mặt lại, vị này lại muốn làm gì đây?

Sau khi Đường Tăng vo khăn tay lại, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn chăm chú, khăn tay bỗng nhiên biến thành một khối ngọc bội óng ánh trong suốt.

Ngọc bội tản ra ánh sáng trắng nhu hòa, mặc dù nhìn từ xa đều có cảm giác tinh thần yên bình, dường như cảm ứng với linh khí mạnh hơn rất nhiều.

Tất cả mọi người lập tức giật mình, có lầm hay không? Một ngụm nước miếng có thể trở thành một khối ngọc bội?

Đường Tăng hợp hai tay lại, sau đó chia nhỏ ra, một khối ngọc bội lập tức biến thành một trăm khối.

Những khối ngọc bội kia từ từ rơi xuống đất, xếp thành một hàng.

- Mỗi người có một khối.

Đường Tăng nói.

Đám người Lăng Phỉ Phỉ quay sang nhìn nhau, không ít người mang sắc mặt không tốt, nhổ một ngụm nước bọt đưa cho chúng tôi?

- Đương nhiên các người không cần cũng được, nhưng chớ hối hận, loại ngọc bội này có thể gia tăng tốc độ tu luyện gấp năm lần.

Đường Tăng thản nhiên nói.

Tất cả mọi người lập tức xôn xao, thật hay giả vậy?

Một ngụm nước bọt có chức năng này sao?

Lần này không chỉ có những người chạy đi cứu viện đỏ mắt, dù là đám người của cục Tiến Hóa như Bạch Lộc cũng nhìn mà thèm.

- Muốn, lên mà lấy, không thể lấy thêm.

Đường Tăng cười mà như không cười nói.

Những người chạy đi giúp lập tức bạo động, sau đó có một nam sinh tiến lên lấy một khối.

Có người đầu tiên cũng lập tức sẽ có người thứ hai, sau đó tất cả mọi người đều cùng lao lên lấy một khối.

Nước bọt thì đã sao, có thể gia tăng tốc độ tu luyện gấp năm lần, chuyện tốt như vậy đi đâu tìm được đây?

Hơn nữa những người cầm được khối ngọc bội kia phát hiện đây quả thật là ngọc bội, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được tia sáng nhu hòa, cầm trong tay cảm giác toàn thân ấm áp, rất thoải mái.

Cầm miếng ngọc bội trong tay, cho dù không tu luyện cũng mơ hồ cảm nhận được có linh khí chui vào trong cơ thể.

Hơn sáu mươi người này nhất thời không cảm thấy ghét bỏ nữa, thậm chí còn hận không thể lấy thêm một miếng nữa.

Hiện giờ đã không còn người nào hoài nghi, trước đó chuyện Đường Tăng trị liệu cho những người bị thương nặng kia đã khiến bọn họ tin tưởng, người đàn ông này có thể sáng tạo ra kỳ tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.