Trận chiến ấy, đánh tới long trời lở đất, máu chảy thành biển, phạm vi bao trùm quá lớn.
Nếu không phải tới cuối cùng tam giới bể nát, thì chiến tranh sẽ còn tiếp tục.
Lúc này tốc độ của chiến thuyền đã giảm xuống, tiến vào tầng khí quyển.
Mặc dù tốc độ đã giảm xuống, nhưng tốc độ vẫn là mấy chục ngàn thước một giây, ma sát khí quyển tới bốc cháy, không gian hỗn loạn.
Lúc này một con quái thú dài hơn ba mươi thước, từ viễn không bay tới, quái thú kia tựa như mãnh hổ nhưng mọc một thân lông dài huyết sắc, một đôi cánh thịt rộng lớn trải ra, lúc đập cánh khiến tầng mây cuồn cuộn.
- Yêu thú.
Đường Tăng nhàn nhạt nói.
- Yêu thú? Không phải sinh vật biến dị sao?
Những người còn lại đều sửng sốt một chút.
- Không phải, loại sinh vật này bản thân đã là vậy, không phải do động thực vật bình thường biến dị ra, khí tức của bọn chúng sẽ làm cho người phàm bị bệnh, huyết dịch sẽ làm cho người phàm trúng độc.
Đường Tăng nói:
- Bởi vì bọn họ có yêu khí.
- Lại thật sự có yêu quái?
Ánh mắt Ngô Kiều Kiều sáng lên:
- Điện chủ, thần điện Tạo Hóa có thu yêu thú hay không?
Yêu thú và yêu quái chỉ có một điểm khác biệt duy nhất, là chỉ số thông minh của yêu thú thấp hơn, không thể thay đổi, còn yêu quái lại có thuật Biến Hóa.
Yêu quái có thể nói là một chủng tộc đặc thù, huyết mạch của bọn chúng khác biệt với loài người, thậm chí khác biệt với rất nhiều động vật, rất bá đạo, có tính lây nhiễm, giống như vi khuẩn.
- Thu.
Đường Tăng cười nói.
Ngô Kiều Kiều lập tức lao ra khỏi chiến thuyền, chủ động nghênh đón yêu thú to lớn kia.
Những người còn lại cũng nhao nhao muốn thử, nhưng không làm gì được vì bọn họ còn không biết bay, muốn phi hành, ít nhất phải đạt tới cấp mười.
Nhưng tốc độ chiến thuyền cũng không giảm xuống, tiếp tục lao xuống đất.
Graoooo...
Trong tầng mây truyền tới từng trận tiếng rống giận, chiến đấu bộc phát, có thể thấy tầng mây huyết sắc hỗn loạn, một bóng dáng khổng lồ gầm thét lăn lộn.
- Học trưởng, nàng đánh thắng được yêu thú đó sao?
Lăng Phỉ Phỉ có chút bận tâm, bởi vì con yêu thú kia dáng vẻ hình như rất cường đại.
- Không đánh lại.
Đường Tăng bình tĩnh trả lời.
- A?
Lăng Phỉ Phỉ ngạc nhiên:
- Vậy sao ngươi lại không nhắc nhở nàng?
- Nàng không chết được.
Đường Tăng nói:
- Thực lực các ngươi tăng lên, đều là do thuốc viên tạo ra, các ngươi đều thiếu kinh nghiệm chiến đấu.
- Vậy làm sao bây giờ?
Lăng Phỉ Phỉ lo lắng nói:
- Chẳng lẽ chúng ta ăn đan dược rồi cũng phải liều mạng đi rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu sao?
Đường Tăng trầm ngâm một chút, nói:
- Nếu thần điện Tạo Hóa đã xuất thế, mục tiêu chính của thần điện Tạo Hóa chính là “Chỉ cần có tiền là có thể trở nên mạnh mẽ”, đương nhiên không thể vi phạm điểm này. Vậy đi, sau này ta tạo một viên “Chiến Ý Đan”, viên đan dược này có thể khiến cho người ta nhanh chóng lĩnh ngộ bản năng chiến đấu, cho dù có khác biệt với sinh tử đánh giết rèn luyện ra được, nhưng chỉ cần ngươi có tiền, là có thể làm cho bản năng chiến đấu của bản thân tăng lên tới trình độ kinh khủng, nghiền ép những người rèn luyện kia.
- Chiến Ý Đan...
Ánh mắt Lăng Phỉ Phỉ sáng lên.
Lúc này chiến thuyền đã xuyên qua tầng mây, đã có thể thấy được đất đai màu máu đỏ phía dưới.
Ầm...
Đột nhiên một tiếng nổ đinh tai nhức óc từ phía dưới truyền tới, cùng lúc đó một cây trường côn màu vàng bay ngược tới.
Ở bầu trời cách đó mấy ngàn dặm, một sinh linh hình người đầu mọc một cái sừng chấn nộ điên cuồng hét lên:
- Cái gậy thối kia, bản tọa nhịn ngươi rất lâu rồi!!