- Kim Cô Bổng?
Đường Tăng kinh ngạc nhìn trường côn màu vàng bay tới, lập tức nhận ra, trường côn kia chính là Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không.
Keng...
Trong tiếng vang lớn, Kim Cô Bổng bị sinh linh độc giác đuổi theo đánh bay.
Nhưng một khắc sau, Kim Cô Bổng xoay tròn biến lớn hơn, đập thẳng tới.
Sinh linh độc giác lại quơ quyền.
Keng!!!
Một quyền đánh bay Kim Cô Bổng, sinh linh độc giác nổi giận gầm lên một tiếng, muốn đuổi theo lần nữa, nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu nó thấy được Đường Tăng.
- Đường Đường... Đường Tăng...
Sắc mặt vốn giận dữ đột nhiên trở nên tái nhợt, giống như gặp được thứ gì đó cực kinh khủng, sau đó không chút do dự xoay người chạy.
Chỉ trong nháy mắt mà thôi, sinh linh độc giác đã hóa thành lưu quang biến mất nơi chân trời.
Mà Kim Cô Bổng kia hình như cũng nhận ra Đường Tăng, nó giống như có ý chí độc lập của mình, sau khi thấy Đường Tăng thì thân côn to lớn nhanh chóng thu nhỏ lại, bay vòng quanh chiến thuyền một vòng, sau đó hóa thành lưu quang nhanh chóng đi xa, cũng không có tới tìm Đường Tăng.
...
Trên chiến thuyền tất cả mọi người đều là vẻ mặt ngây ngẩn.
- A, hình như nó kêu “Đường Tăng”, là tên của điện chủ.
- Sao nó lại biết điện chủ? Chẳng lẽ nó từng tới Trái Đất sao?
- Không đúng, ta cảm thấy chắc là điện chủ đã từng tới tinh cầu này.
- Sao nó lại sợ điện chủ như vậy? Ta cảm giác thực lực của nó rất kinh khủng, thật giống như điện chủ cũng không lợi hại bằng nó?
- Nói thật thì ta càng tò mò về cây cột kia hơn, nó giống như đang chiến đấu với yêu quái độc giác đó.
- Đó là cây cột sao? Hẳn là cây gậy chứ? Nhưng mà cây gậy kia lại có thể biến to thu nhỏ, sẽ không phải là Kim Cô Bổng trong truyền thuyết chứ?
- Ta cảm thấy cây gậy đó cũng là một loại yêu quái, nhưng tinh cầu này cũng quá thần kỳ rồi, ngay cả cây gậy cũng thành tinh.
Trên chiến thuyền sau khi mọi người lấy lại hồn, tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn nhau.
Mà Đường Tăng sau khi sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, khó trách hắn luôn cảm thấy sinh linh độc giác kia có chút quen mắt, không ngờ đó lại là “bạn cũ” từng gặp lúc trước.
“Độc Giác Đại Vương núi Kim Đâu!” Khóe miệng Đường Tăng giật một cái.
Không sai, sinh linh độc giác đó bất ngờ lại là Độc Giác đại vương đã từng bị hắn đánh kêu cha gọi mẹ, dường như
còn là anh em ruột thị với Ngưu Ma Vương, sao tên kia lại xuất hiện ở chỗ này?
Khiến cho Đường Tăng bất ngờ là thực lực của Độc Giác đại vương đã là Tiên Đế đỉnh phong, xem ra thời gian mấy ngàn năm này, nó tăng lên không ít đâu.
- Học trưởng, tên kia chính là yêu quái trong truyền thuyết sao? Hình như nó biết ngươi.
Lăng Phỉ Phỉ phục hồi tinh thần lại, giật mình nhìn về phía Đường Tăng.
Ngay tại lúc này, một trận tiếng đánh nhau truyền tới từ đỉnh đầu, càng ngày càng gần, đi kèm với tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân.
- Chuyện gì xảy ra... Sao lại không bay nổi...
Tiếng nói kinh hoảng của Ngô Kiều Kiều truyền vào trong tai tất cả mọi người.
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, thì thấy Ngô Kiều Kiều đang bị mãnh hổ cánh dài trước đó đuổi giết.
Mà Ngô Kiều Kiều vừa phản kháng, vừa không ngừng rơi xuống, mặc dù tốc độ rơi xuống rất chậm, nhưng đúng là đang rơi, giống như muốn bay lên nhưng bị một lực lượng nào đó cứng rắn đè xuống.
Trong mắt Đường Tăng lóe lên vẻ kinh dị, ngay sau đó hắn ngoắc tay, Ngô Kiều Kiều đã bị một cỗ sức mạnh kéo lên chiến thuyền.
Đồng thời mãnh hổ huyết sắc to lớn kia đột nhiên nổ tung, tan thành mây khói.