Một cây Hỏa Tiêm Thương đâm ra ngang trời.
Một tiếng nổ lớn vang lên, thần miếu của Tam Thánh mẫu bị đánh nát, rồi sau đó một cung điện cực lớn rơi xuống và nện Hoa Sơn rung động mạnh.
Na Tra cất bước đi vào cung điện và nhìn khắp nơi.
- Đi sao? Trốn thoát thật nhanh!
Na Tra cười lạnh.
- Uông...
Kết quả tiếng cười lạnh của Na Tra còn chưa dứt, bỗng nhiên có một con chó không biết chạy ra từ nơi nào và cắn bàn chân của hắn.
- Chó chết, ngươi dám...
Na Tra giận dữ, hắn xuất quyền đánh vào đầu chó đen.
- Uông...
Chó đen lắc đầu, nó lại cắn lấy tay của Na Tra, máu tươi chảy ròng.
- Ah ah...
Na Tra tức giận, hắn không ngờ mình lại bị chó cắn, hắ không thể tha thứ việc này.
- Hạo Thiên Khuyển tránh ra!
Bỗng nhiên có tiếng quát lớn vang lên, đồng thời đao mang chói mắt xuất hiện.
Chó đen vội vàng tránh ra, Na Tra khiếp sợ và vô ý thức dùng Hỏa Tiêm Thương ngăn cản ở trước ngực.
- Khanh...
Một tiếng nổ lớn vang lên, tia lửa văng khắp nơi, Na Tra bị đánh bay ra ngoài và đụng vào cung điện sau lưng.
- Uông...
Hạo Thiên Khuyển xông lên lần nữa, nó cắn vào đùi của Na Tra.
- Chó chết cút ngay!
Na Tra tức giận, hắn xuất thương đâm tới đi, cũng đâm thủng lỗ tai Hạo Thiên Khuyển, máu tươi đầm đìa.
Lúc này Nhị Lang thần lại ra tay lần nữa, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đâm tới.
Na Tra vội vàng nghiêng đầu đi, hắn hiểm lại càng hiếm tránh được một kích.
Ầm!
Nhị Lang thần Dương Tiễn đá một cước vào ngực Na Tra, cũng đạp hắn bay ra ngoài.
- XÍU...UU!...
Mượn lực đạo, Na Tra lui sang một bên và hóa thành tia sáng biến mất phía chân trời, hắn trực tiếp chạy trốn.
- Gâu gâu...
Hạo Thiên Khuyển gào to, nó bay lên như muốn đuổi theo.
- Không cần đuổi theo.
Dương Tiễn vội vàng gọi Hạo Thiên Khuyển trở về.
Hạo Thiên Khuyển nghe vậy mới chạy về, nó yên lặng đứng bên người Dương Tiễn, đứng trong hư không.
Dương Tiễn nhìn phế tích Thánh Mẫu miếu và Thánh Mẫu điện trên mặt đất, mặt không biểu tình nói:
- Đường Tam Tạng, nếu muội muội của ta xảy ra chuyện gì vì ngươi, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, ta tuyệt đối không tha cho ngươi.
...
Dương Thiền cảm giác có sát ý lạnh như băng bao phủ Thánh Mẫu điện, nàng chuẩn bị đứng lên lại cảm giác có một tay giữ chặt chính mình, ngay sau đó nàng phát hiện cảnh vật chung quanh biến hóa.
Sau một khắc, bọn họ xuất hiện trong một ngọn núi hoang.
Chung quanh biến thành màu đen kịt, chỉ có sắc trời và ánh trăng màu bạc bao phủ đỉnh núi.
- Đường Tam Tạng...
Dương Thiền kinh hô một tiếng, nàng vội vàng đỡ lấy Đường Tăng, đồng thời cũng biết xảy ra chuyện gì.
- Là ngươi dẫn ta tới đây sao? Lần này ngươi không mang theo người nào đi cùng, mà là mang theo ta cùng đi, là lo lắng cho ta sao?
Dương Thiền lẩm bẩm.
Nàng quan sát chung quanh, phát hiện nơi này rất hoang vu, ngẫu nhiên có một đống cỏ xanh, cây cối thưa thớt.
- Đây là nơi nào?
Dương Thiền cau mày, nàng mang theo Đường Tăng bay không trung, lựa chọn bay về một hướng.
Sau khi đi lên phía trước khoảng sáu bảy trăm dặm, rốt cục nàng nhìn thấy một trấn nhỏ.
- Cứu mạng...
Trong mơ hồ có tiếng kêu cứu vang lên.
Dương Thiền thay đổi sắc mặt, nàng vội vàng mang theo Đường Tăng đi lên, nàng phát hiện có một đám yêu quái đang bắt phàm nhân.
- PHỐC...
Một phàm nhân bị đâm thủng đầu lâu và ngã xuống cách Dương Thiền không xa.
- Cạc cạc, phàm nhân mỹ vị...
Yêu quái xấu xí cười lớn và lao tới.
Dương Thiền giận dữ, nàng phất tay đánh ra một đạo tiên quang, đánh yêu quái bay xa vài chục mét.