Dương Tiễn phân tích.
- A?
Dương Thiền sững sờ:
- Tránh né? Không có khả năng, trước kia chỉ xuất hiện đám người Tề Thiên đại thánh, những người này là đồ đệ của hắn, tại sao hắn lại tránh né?
Dương Tiễn không có trả lời, hắn cau mày suy nghĩ.
Bỗng nhiên, Dương Tiễn nghĩ đến cái gì, khóe miệng của hắn nở nụ cười lạnh quỷ dị:
- Tiểu muội, ngươi đừng lo lắng, tên kia âm hiểm giảo hoạt, cho dù ai gặp chuyện không may cũng không tới phiên hắn gặp chuyện không may.
Nhìn thấy vẻ mặt Dương Thiền sốt ruột như thế, Dương Tiễn bất đắc dĩ nói:
- Ngươi đừng lo lắng suông, nếu tên kia thật ở nơi này, sẽ không có ai dọa hắn chạy.
Nói xong, Dương Tiễn lẩm bẩm:
- Thời điểm nên nhịn đã hiểu phải nhịn, không làm gì đã đứng ra mắng Thiên Đạo bất công, còn không bằng trốn tránh ở nơi này, chờ mạnh lên lại đi đánh chết Thiên Đạo!
Dương Thiền nghe xong không hiểu gì cả, không biết tại sao nhị ca lại nói như vậy.
- Hiện tại Thiên đình đang chỉnh hợp, trước kia ta đắc tội Ngô Cương kia, hắn có thể sẽ trả thù, ngươi trong khoảng thời gian này không nên lên Thiên đình. Nhưng ta cảm thấy hắn thật sự không dám định tội ta.
Cuối cùng Dương Tiễn nói ra:
- Ta đi trước, ngươi có Bảo Liên đăng, bọn đạo chích không phải đối thủ của ngươi, chính mình cẩn thận.
Nói xong, Dương Tiễn rời khỏi Thánh Mẫu điện, hơn nữa trực tiếp rời khỏi Hoa Sơn.
Ánh mắt Dương Thiền nhìn xuyên thấu qua tượng thần của mình, nàng nhìn nhị ca Dương Tiễn rời đi, lúc này lại sốt ruột.
Nàng vừa quay người đã phát hiện Đường Tăng nằm trên giường lần nữa, hắn không có rời đi.
Dương Thiền vui mừng, nàng vội vàng đi sang và mừng đến phát khóc:
- Ta còn tưởng rằng ngươi lại biến mất.
Đồng thời, Dương Thiền cũng khó hiểu, vừa rồi nàng đã tìm kiếm khắp nơi, đã dùng tiên thức dò xét mỗi tấc đất nhưng không tìm ra Đường Tăng.
Thậm chí còn không cảm ứng được khí tức của hắn, Đường Tăng giống như người bình thường, tại sao hắn có thể ẩn nấp kỹ như thế?
...
Đám người Tôn Ngộ Không trở lại Nữ Nhi quốc, cũng không đi tìm Đường Tăng.
Cuối cùng Trư Bát Giới đề nghị đi Cao lão trang tìm, cả đám người lại chạy tới Cao lão trang, kết quả lại vồ hụt.
Thậm chí bọn họ đã đi tới Đại Đường một chuyến, kết quả vẫn không tìm được.
Một đám bảy người, trừ Như Lai Phật tổ trước sau vẫn lộ ra vẻ mặt hả hê, những người còn lại đều ưu sầu.
- Ôi chao! Đại sư huynh, ngươi nói, sư phụ thật sự chết, hắn có đi âm tào địa phủ hay không?
Bỗng nhiên Sa Tăng nói ra.
Ánh mắt mọi người sáng lên.
- Âm tào địa phủ?
Tôn Ngộ Không nháy mắt:
- Có lẽ khả năng không lớn, diêm vương tuyệt đối không dám giữ sư phụ.
- Vậy thì khó nói, trạng thái sư phụ hiện tại khẳng định không xong, vạn nhất diêm vương mang thù thì sao?
Ngưu Ma Vương nói.
- Như vậy lão Tôn đi một lần, nếu diêm vương dám giam giữ sư phụ, lão Tôn ta sẽ cho hắn đẹp mắt!
- Chúng ta cũng đi!
Ngưu Ma Vương nói.
- Đại sư huynh, ta đi Hoa Sơn xem một chuyến.
Bỗng nhiên Trư Bát Giới nói ra.
- Hoa Sơn?
Tôn Ngộ Không nhìn Trư Bát Giới, nghĩ đến Tam Thánh mẫu, lập tức gật đầu:
- Vậy được, ngươi đi Hoa Sơn.
...
XÍU...UU!...
Một tia hỏa diễm từ trên trời giáng xuống, tốc độ hỏa diễm nhanh như sấm sét, lúc này đáp xuống trước Hoa Sơn Thánh Mẫu miếu.
Người tới chính là Na Tra, mặt hắn không lộ ra thần thái nào, chậm rãi bước vào trong Thánh Mẫu miếu.
Trong Thánh Mẫu điện, Dương Thiền đang lau mặt cho Đường Tăng, bỗng nhiên nàng cảm ứng được có sát ý lạnh như băng.
- Ai...
Dương Thiền kinh ngạc, nàng muốn đứng lên, đột nhiên Đường Tăng đang hôn mê lại bắt tay của nàng, ngay sau đó hai người biến mất.
Oanh! !
Thời điểm Đường Tăng và Dương Thiền biến mất, Thánh Mẫu miếu nổ tung, sau đó hỏa diễm bao phủ khắp nơi.