Bất quá để Trư Bát Giới buồn bực là, hài tử của mình là mình sinh, mà hài tử của Đại sư huynh, lại là nữ nhân của Đại sư huynh sinh.
- Đi đi đi.
Tôn Ngộ Không đẩy Trư Bát Giới ra, nhìn Đường Tăng nói:
- Là Tử Vi tiên tử quá lo lắng mà thôi, trong bụng Tử Lan xuất hiện một Tiên Thiên thai cầu bảy sắc, bao lấy thai nhi, cũng không phải sắp sinh.
- Tiên Thiên thai cầu?
Đường Tăng sững sờ.
- Là loại quang cầu giống như lúc Trư Trư Hiệp cùng Cửu Muội sinh ra kia.
Ngưu Ma Vương giải thích nói, thời điểm Hồng Hài Nhi ra đời cũng nương theo Tiên Thiên thai cầu, hắn rất có kinh nghiệm.
- Nha.
Đường Tăng giật mình, nhưng trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ mình đoán không đúng?
- Bây giờ có thể nhìn thấy thai nhi không?
Đường Tăng hỏi.
- Còn sớm lắm.
Tôn Ngộ Không phất phất tay.
Mặc dù Tử Lan mang thai hơn một năm, nhưng không biết vì sao, trong bụng Tử Lan vẫn chỉ có một thai khí hư hư thực thực, không có tiến hóa thành hình thể thai nhi.
- Như vậy a.
Đường Tăng như biết được suy nghĩ của hắn, gật gật đầu:
- Chúng ta lên đường đi, Ngộ Không ngươi cẩn thận một chút, lại làm lật chiến thuyền, nhìn vi sư làm sao trừng phạt ngươi!
- Vâng, sư phụ.
Tôn Ngộ Không ngượng ngùng gật đầu, kỳ thật thời điểm hắn rời bờ biển liền biết chiến thuyền lật úp, nhưng hắn lo lắng Tử Lan, cho nên không quay đầu lại, dù sao sư phụ cùng các sư đệ chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.
Sau đó ở dưới Đường Tăng dẫn đầu, mấy sư đồ đẩy chiến thuyền ra biển, sau đó nhao nhao nhảy lên.
- Xuất phát!
Đường Tăng quát:
- Ngộ Không, nhiệm vụ chèo thuyền liền giao cho ngươi.
- Vâng, sư phụ.
Tôn Ngộ Không chạy tới đuôi thuyền.
Một người, muốn di động chiến thuyền dài trăm thước, cái này nhìn như không có khả năng, nhưng Tôn Ngộ Không là tồn tại cỡ nào, cho dù ở nơi này không có pháp lực, nhưng nhục thân cường đại vẫn để hắn có được lực lượng không nhỏ.
Rất nhanh, chiến thuyền chậm rãi rời bờ, lái về phía biển cả mênh mông.
Bên bờ, vô số Thiên Binh Thiên Tướng cùng các lộ Thần Tiên đều nhìn sư đồ Đường Tăng, trong mắt có tâm tình không hiểu chập chờn.
Một Thiên Tướng cảm khái nói:
- Con đường thỉnh kinh cũng không dễ dàng a, Khổ Hải này xem xét liền biết nguy hiểm trùng điệp, chúng ta nhiều Thần Tiên như vậy còn đang tìm tòi dò xét, đám người Đường Tăng đã bắt đầu ra biển.
- Đúng vậy.
Một Thiên Tướng khác cũng tán đồng gật đầu.
Mặc dù thường xuyên nhìn thấy Đường Tăng uy phong bát diện, ngay cả Ngọc Đế cũng dám đánh, nhưng sự tình đám người Đường Tăng làm, là bọn hắn không có cách nào làm, cũng không dám làm.
Con đường thỉnh kinh, cũng không phải là ai cũng có thể đi.
Bỗng nhiên sắc trời tối xuống, từng đạo uy áp kinh khủng xuất hiện, để vô số Thiên Binh Thiên Tướng giật nảy mình, thân thể run rẩy, muốn quỳ sát xuống.
- Chuyện gì xảy ra?
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Rất nhiều Thần Tiên chấn kinh.
Con mắt của Thái Thượng Lão Quân ngưng tụ, nhìn về phía bầu trời xa xăm, ở nơi đó xuất hiện mấy điểm đen.
Rất nhanh, những điểm đen kia phóng đại, càng ngày càng lớn, giống như từng đám mây đen khổng lồ.
Tốc độ của mây đen thật nhanh, sau khi tới gần, rốt cục nhìn tinh tường, kia căn bản không phải mây đen, mà là bóng người lít nha lít nhít, che lại cả bầu trời.
Bóng người phô thiên cái địa bay tới bên này, uy áp kinh khủng bao phủ.
- Đường Tam Tạng, dừng lại!
- Đường Tam Tạng, bản tọa muốn mạng của ngươi...
- Đuổi theo, giết cho ta!
Từng tiếng rống giận dữ truyền ra, người lít nha lít nhít trùng trùng điệp điệp đuổi theo đám người Đường Tăng.
- Là người Côn Luân tiên môn...