- Rắc...
Đường Tăng đang muốn tiến vào cánh cửa ánh sáng kia, cánh cửa ánh sáng lại trực tiếp vỡ vụn.
- Xui!
Đường Tăng thầm mắng một tiếng, đồng thời suy đoán mặt đất đỏ như máu này rốt cuộc là nơi nào, làm sao có thể kỳ quái như vậy?
- Sư phụ, nơi này hình như là nơi phong ấn trong truyền thuyết.
Ngưu Ma Vương cũng nhìn xuống, nhìn thấy được hoàn cảnh của đối diện cánh cửa ánh sáng.
- Nơi phong ấn?
Đường Tăng chân mày nhíu lại:
- Nơi phong ấn này rốt cuộc là chỗ nào?
- Ta cũng không rõ lắm, chỉ có điều ta đã từng nghe người ta nói qua, đây coi như là một thế giới đổ nát, một góc đã từng thuộc về thế giới thượng cổ, nơi đó đã không có bất kỳ tiên linh lực nào, đặc biệt cằn cỗi.
Ngưu Ma Vương nói.
Lúc này, Tôn Ngộ Không và Lục Nhĩ Mi Hầu cũng nhảy xuống, nhìn khắp khe nứt dưới lòng đất này, nhưng cũng không có phát hiện gì.
Đường Tăng cũng cẩn thận kiểm tra một chút, cũng không phát hiện có truyền tống trận gì, thậm chí ngay cả pháp lực dao động cũng không có.
- Không có truyền tống trận, vậy cánh cửa ánh sáng lúc trước làm sao xuất hiện được?
Đường Tăng rất kỳ quái.
- Sư phụ, cái vừa rồi không giống truyền tống trận, ngược lại có phần giống như không gian bọt khí.
Ngưu Ma Vương giải thích.
- Không gian bọt khí?
- Ta nghe nói, một ít thế giới săp bị hủy diệt sẽ xuất hiện không gian bọt khí, loại vật này thuộc về một không gian khu vực nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng hủy diệt, đồng thời loại không gian bọt khí này cũng sẽ di chuyển, quỹ tích thay đổi không ngừng, một khắc trước tiến vào không gian bọt khí là thời gian ở Thiên Đình, sau một khắc nói không chừng lại xuất hiện ở Minh giới.
Ngưu Ma Vương giải thích như vậy.
Đường Tăng bừng tỉnh, không trách được không có phát hiện ra truyền tống trận.
- Đi thôi.
Đường Tăng chợt lách người, rời khỏi khe nứt dưới nền đất, trở về mặt đất.
Đám người Tôn Ngộ Không cũng bay lên.
Lúc này, ở đây đã bị tàn phá, khắp nơi đều là kẽ nứt, còn có núi rừng bị Tôn Ngộ Không phóng hỏa thiêu hủy.
- Đi thôi, tiếp tục ra ngoài.
Đường Tăng nói.
- Không đợi Như Lai Phật Tổ và nhị sư huynh sao?
Sa Tăng hỏi.
- Bọn họ không lạc được đâu.
Đường Tăng nói.
Quả nhiên, cũng không lâu lắm, Như Lai Phật Tổ và Trư Bát Giới đã trở lại, chỉ có điều Trư Bát Giới lại bị mặt mũi bầm dập. Mặt Như Lai Phật Tổ lại không đổi sắc, trở lại trong đội ngũ cũng hất đầu qua một bên, không nói chuyện với Đường Tăng.
- Nhị sư huynh, sư huynh đây là?
Sa Tăng nghi ngờ nói.
- Không cẩn thận bị ngã.
Trư Bát Giới không có để ý nói.
- Không đúng đâu nhị sư huynh, ta xem thế nào cũng giống như là bị đánh.
- Ngươi có phải muốn thử cảm giác bị đánh hay không?
Trư Bát Giới uy hiếp nói.
- Hắc hắc, Bát Giới nhất định là bị Như Lai đánh.
Tôn Ngộ Không đã chạy tới, điểm một cái ở trên mặt Trư Bát Giới, ngay lập tức Trư Bát Giới đau đến mức kêu lên thảm thiết.
- Hầu tử đáng chết ngươi điểm nhẹ một chút!
Vẻ mặt của Trư Bát Giới đầy oán khí.
- Đầu heo, thế nào, thoải mái hay khó chịu vậy?
Ngưu Ma Vương cũng đi tới, bá vai bá cổ Trư Bát Giới, nhỏ giọng hỏi:
- Như Lai Phật Tổ có phải đã biến trở về Cửu Muội hay không?
- Hừ!
Trư Bát Giới hừ lạnh, không nói lời nào.
Cách đó không xa, Lục Nhĩ Mi Hầu cảm giác rất đáng thương, tuy rằng trong khoảng thời gian này hắn đã cố gắng hết sức cố gắng dung nhập đoàn đội này, nhưng chung quy vẫn cảm giác mình rất cô độc.
Có lẽ bởi vì đã có một Tôn Ngộ Không, cảm giác tồn tại của con khỉ hắn lại có vẻ yếu đi không ít, dù sao Tôn Ngộ Không cũng sống tốt hơn so với hắn.
Nghĩ tới đây, Lục Nhĩ Mi Hầu không thể làm gì khác hơn là đặt lực chú ý đến trên người của Đường Tăng, hắn cảm thấy chỉ cần khiến cho sư phụ chú ý tới mình, mình luôn có thể dung nhập cái đoàn đội này.
- Sư phụ, ta giúp sư phụ mở đường.
Lục Nhĩ Mi Hầu nhanh chóng chạy đến trước mặt mở đường, dời đi một ít cây cối và khối đá lớn cản đường.
- Ừ, không tệ.
Đường Tăng thoả mãn tán thưởng, Lục Nhĩ Mi Hầu thật sự biết làm việc.