Vì không thể thở dài một tiếng nên Đường Tăng nhẹ nhàng quăng một cái ném Nguyệt cung đi.
- Chàng...
Hằng Nga lập tức biến sắc.
- Bảo trọng.
Đường Tăng không mở miệng, nhưng âm thanh của hắn lại trực tiếp vang lên trong đầu Hằng Nga.
Nguyệt cung được hoa Vô Danh bảo vệ xông vào trong Hỗn Độn, Hằng Nga bên trong Nguyệt cung mở to miệng, muốn vươn tay bắt lấy Đường Tăng mỗi lúc một xa, nhưng Hỗn Độn đã nhanh chóng khép lại, bóng dáng Đường Tăng cũng biến mất.
Hằng Nga chỉ cảm thấy nước mắt như làn sương mù ướt đẫm hai mắt.
Ầm ầm...
Hỗn Độn rít gào quay cuồng cuốn Nguyệt cung hoàn toàn đi xa.
Đường Tăng thở dài một tiếng, sau đó ánh mắt trở nên kiên định, dứt khoát xoay người phi tới chỗ sâu bên trong Hỗn Độn.
Nơi đó đang xảy ra cuộc đại chiến.
Ầm ầm...
Cả Hỗn Độn đều sôi trào, từng thế giới bọt bóng tạm thời liên tục sinh ra rồi bị tiêu diệt.
Đường Tăng cao vạn trượng đi một bước đã hơn mười dặm, tốc độ của hắn nhanh đến mức không thể tưởng tượng được, mặc dù đây là ở bên trong Hỗn Độn, nhưng vẫn mang tốc độ như cũ.
Nhưng Đường Tăng nhanh chóng thu nhỏ thân thể lại, trở thành người có kích thước bình thường, bởi vì thân hình quá lớn gấp rút đi đường bên trong Hỗn Độn sẽ ảnh hưởng tới tốc độ.
Dường như gấp rút lên đường, không khí sẽ tạo thành cuồng phong cực lớn ngăn cản thân thể to lớn của Đường Tăng, mà lực cản bên trong Hỗn Độn càng lớn hơn, sau khi thân thể nhỏ đi thì diện tích lực cản cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Quả nhiên sau khi thân thể nhỏ đi, tốc độ của hắn trực tiếp tăng thêm vài lần, chỉ trong nháy mắt đã đi xa mấy tỉ dặm, nhanh đến mức dọa người.
Hỗn Độn rít gào phía trước, phẫn nộ quay cuồng.
Bên trong nơi này không thể cảm giác được thời gian trôi đi, thậm chí sẽ không phân rõ được phương hướng, nhưng động tĩnh nơi đang chiến đấu quá lớn, Đường Tăng cũng không lo lắng bị lạc đường.
- Đường Tam Tạng?
Đột nhiên một tiếng quát lẫm liệt chứa sát ý từ bên phải truyền đến.
Đường Tăng quay đầu lại nhìn, hóa ra là người quen cũ
Côn Luân Thánh Nhân, trong tay hắn còn đang cầm một thanh kiếm nhỏ máu.
- Ngươi không chết?
Sắc mặt Côn Luân Thánh Nhân âm trầm, hắn có thể cảm nhận được hơi thở cường đại của Đường Tăng, chẳng qua hắn cũng không e ngại, bởi vì hắn không cảm nhận được Thánh Uy.
- Ngươi cũng không chết, ngược lại có chút bất ngờ đấy.
Sắc mặt Đường Tăng không thay đổi chút nào nói.
- Quả nhiên là ngươi, Đường Tam Tạng, ngươi phá hủy núi thánh Côn Luân của ta, hôm nay hoàn trả nhân quả đi!
Côn Luân Thánh Nhân hừ lạnh một tiếng, chém một kiếm tới.
- Không biết tự lượng sức mình!
Đường Tăng cười nhạt, tát một cái.
- Là ngươi không biết tự lượng sức mình, dưới Thánh Nhân cũng chỉ là kiến hôi thôi!
Côn Luân Thánh Nhân hờ hững nói.
Nhưng một giây sau, Đường Tăng giơ tay theo chiều gió vọt tới, uy thế nghiền nát kinh khủng lao đến, một cỗ uy áp chết chóc bao phủ lấy Côn Luân Thánh Nhân.
Côn Luân Thánh Nhân thay đổi sắc mặt rõ rệt, muốn lui về sau cũng không kịp.
Bùm!
Một cái tát văng tới, thân hình Côn Luân Thánh Nhân trực tiếp nổ mạnh, Hỗn Độn xung quanh cũng nổ theo.
- Sao... có thể...
Côn Luân Thánh Nhân kinh hãi gần chết, muốn dựng lại thân thể, lại hoảng sợ phát hiện khó có thể ngưng thực được, ý chí Thánh Nhân của hắn dường như đã bị đánh tan rồi.
Đường Tăng không nói không rằng, lại một lần nữa lật tay vung một cái tát thật mạnh nữa.