- Vậy thì có tác dụng gì? Muốn làm Ngọc Đế, đương nhiên là quả đấm của ai lớn người đó làm.
Đường Tăng đương nhiên nói.
- Ôi chao, sư phụ, ba con mắt là cháu ngoại của Ngọc Đế trước đây, nếu như Ngọc Đế lão nhi này thực sự là nhi tử của thái thượng lão nhi, ba con mắt lúc đó chẳng phải là huyết mạch của thái thượng lão nhi sao? Ba con mắt này có phải cũng có hi vọng lên làm Ngọc Đế sao?
Tôn Ngộ Không bỗng nhiên nói.
Đường Tăng sửng sốt, hắn không ngờ quên mất điều nà.
Nếu thật sự dựa theo cách nói của Tôn Ngộ Không, Nhị Lang Thần quả thật cũng có hi vọng lên làm Ngọc Đế.
Tiểu tử Nhị Lang Thần kia có dã tâm rất lớn, hơn nữa lòng mang thiên hạ, có thể quân pháp bất vị thân, chịu nhục.
Nếu như Nhị Lang Thần thật sự hạ quyết tâm đi tranh đoạt vị trí Ngọc Đế, cũng không phải là không có hi vọng.
- Không cần quan tâm nhiều như vậy, chúng ta lấy kinh của chúng ta, để cho bọn họ đi tranh thôi.
Đường Tăng không có để ý nói.
Nếu như là lúc trước, hắn có thể sẽ đi làm Ngọc Đế, như vậy lại có thể danh chính ngôn thuận tán Vương mẫu.
Nhưng sau khi trải qua công việc bề bộn như vậy, hắn không có hứng thú quá lớn đối với vị trí Ngọc Đế này, hơn nữa chủ yếu nhất chính là hắn đã hiểu rõ vị trí của mình, cho dù hắn có năng lực lên làm Ngọc Đế, Nữ Oa nương nương khẳng định cũng không cho.
Đoàn người lướt qua trời cao, bay về phía Khổ Hải.
Không bao lâu, bọn họ lại hạ xuống bên bờ của Khổ Hải, ở đây vẫn có thiên binh thiên tướng trấn thủ, chỉ có điều nhìn thấy được đám người Đường Tăng xuất hiện, mỗi người đều chạy trốn từ phía xa, giống như trốn ôn thần vậy.
Chắc hẳn những thiên binh thiên tướng kia còn không biết Ngọc Đế đã ngã xuống, chỉ có điều cho dù biết cũng vô dụng, nhiệm vụ của bọn họ chính là trấn thủ ở đây.
Thiên binh thiên tướng tồn tại có liên quan đến với Hoàng Đạo Long Khí, cho nên bất kể là ai, chỉ cần lên làm Ngọc Đế lại có thể khống chế được vô số thiên binh thiên tướng.
Thiên Đình quá lớn, số lượng thiên binh thiên tướng đâu chỉ có trăm vạn, nếu như có thể khống chế lực lượng này, bất kỳ kẻ nào cũng tuyệt đối không dám khinh thường, trừ phi là đã bước vào nửa bước Thánh Cảnh, có thể không cần để ý tới số lượng người.
Đường Tăng không để ý đến những thiên binh thiên tướng nhát như chuột này, hắn trực tiếp lấy ra cái kim chỉ nam kia.
Kim la bàn chấn động, chỉ vào phương hướng nam bắc, phía trước đúng lúc là phía tây.
Ba năm trước đây, bởi vì Đường Tăng và Như Lai Phật Tổ đại chiến, Khổ Hải rung chuyển, thi thể máu thịt của vô số động vật biển đều dung hòa, chỉ còn lại có thi thể xương cốt chìm vào đáy biển.
Hiện tại, Khổ Hải lại khôi phục thành một mảnh đại dương mênh mông, ba la vô bờ.
- Đi!
Đường Tăng nhận thức chuẩn phương hướng, đạp sóng đi tới.
Đám người Tôn Ngộ Không vội vàng đuổi theo, chỉ có điều sau khi bọn họ đi tới chỗ này cũng mất đi pháp lực, tốc độ giảm xuống rất nhiều.
Đặc biệt là Ngưu Ma Vương và Lục Nhĩ Mi Hầu và Tôn Ngộ Không thỉnh thoảng còn có thể rơi xuống nước, thân pháp quá kém.
Tôn Ngộ Không và Lục Nhĩ Mi Hầu, còn có Ngưu Ma Vương, bọn họ chủ yếu là cường đại về phương diện thân thể và pháp lực v.v, đối với thân pháp bản thân trái lại chểnh mảng hơn rất nhiều.
Cho nên ở loại địa phương không có cách nào sử dụng pháp lực, thế yếu của bọn họ lại thể hiện ra.
Thật may, cho dù bơi, bọn họ cũng có thể bơi mấy trăm vạn dặm, cho nên hoàn toàn không lo lắng bị chết đuối.
Tuy rằng Đường Tăng có thể bay đi, nhưng mấy đồ đệ này không có cách nào bay đi, hắn cũng chỉ có thể cùng mấy đồ đệ đạp sóng rời đi.
Rất nhanh, đường ven biển phía sau đã biến mất khỏi tầm mắt.
Đồng thời Đường Tăng cũng phát hiện, phương hướng kim chỉ nam của phát sinh thay đổi.
- Bên này.
Đường Tăng vội vàng thay đổi phương hướng, di chuyển theo kim chỉ nam đi về phía tây.
Tuy rằng mấy đồ đệ không giải thích được, lại cũng không có hỏi nhiều, trước đó bọn họ đi ba năm, đều không có đi ra khỏi Khổ Hải, lần này cần phải chậm rãi tìm kiếm phương hướng mới được, không thể giống như trước đây vùi đầu xông về phía trước.
Rất nhanh, thời gian một ngày đã trôi qua, mặt trời chiều đã ngả về phía tây, nhưng lần này mặt trời chiều lại ở phía cực bắc của kim chỉ nam, cũng chính là phía nam.
- Chỉ mong kim la bàn này chỉ ra phương hướng chính xác.
Trong lòng Đường Tăng thầm nghĩ.
Thoáng một cái chính là nửa tháng trôi qua, sư đồ Đường Tăng ở trong Khổ Hải quẹo trái quẹo phải, phương hướng của kim chỉ nam gần như thường xuyên biến hóa, sư đồ Đường Tăng cũng chuyển hướng theo.
Trên thực tế cho dù bọn họ đứng bất động tại chỗ, phương hướng của kim chỉ nam cũng sẽ phát sinh biến hóa.
- Ôi chao?
Bỗng nhiên Lục Nhĩ Mi Hầu kinh ngạc kêu lên một tiếng, không hiểu nổi.
- Ta dường như thấy có điểm khác thường.