Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 489: Chương 489: Lần nữa giáng lâm (1)




- Sư phụ.

- Sư phụ, lão Ngưu đến rồi!

Tôn Ngộ Không cùng Ngưu Ma Vương lần lượt đuổi tới.

- Sư phụ, khí tức là từ nơi đó truyền đến.

Tôn Ngộ Không chỉ vào một khu vực phía dưới.

- Xuống dưới, bất quá không nên mạo hiểm, một khi có tình huống bất thường, lập tức rút lui.

Đường Tăng nói.

- Vâng, sư phụ!

Tôn Ngộ Không nói.

- Sư phụ yên tâm, nếu có yêu quái, lão Ngưu ta một quyền đánh bay hắn!

Ngưu Ma Vương tương đối tự tin.

Ba sư đồ còn cẩn thận hạ xuống, nhưng hạ xuống nửa đường, lại phát hiện đạo khí tức kia biến mất.

- Làm sao không còn nữa?

Ngưu Ma Vương bồn chồn.

- Sư phụ, phía dưới có thị trấn.

Tôn Ngộ Không nói.

Nơi này còn thuộc về Nữ Nhi quốc, trong tiểu trấn phía dưới, tất cả đều là nữ nhân, một nam nhân cũng không có.

- Đi xuống xem một chút.

Đường Tăng nói.

Ba người hóa thành quang mang hạ xuống mặt đất, những phàm nhân kia căn bản không biết bọn hắn xuất hiện lúc nào, tựa như một mực ở nơi này.

Bất quá dù vậy, rất nhanh ba người trở thành chú mục, rất nhiều nữ nhân ở chung quanh nhìn qua.

- Mau nhìn, đây không phải là nam nhân sao?

- Bọn hắn không phải ở vương thành sao? Sao tới nơi này?

Tất cả nữ nhân kinh dị, sau đó biến thành kinh hỉ.

- Nam nhân...

- Nam nhân, đi theo ta đi.

- Ta muốn nam nhân này...

Một đám nữ nhân ở chung quanh nhanh chóng vây quanh đến, thậm chí có một ít tiểu nữ hài cũng hưng phấn chạy tới.

- Phanh...

- Ai u, ai đẩy ta...

- Ai giẫm cái mông của lão nương?

Trong đám người phát sinh sự kiện giẫm đạp.

Sư đồ Đường Tăng liếc nhau, cảm giác tính sai, sau đó đồng thời biến mất khỏi tại chỗ.

- Làm sao không thấy?

- Nam nhân làm sao không thấy?

- Chẳng lẽ là ảo giác? Không nên a?

Những nữ nhân xông lên kia phát hiện ba người Đường Tăng biến mất, cảm thấy rất ngờ vực.

Lúc này ba người Đường Tăng đã ở bên ngoài vài trăm mét, thân hình biến mất, mặc dù chỉ là chướng nhãn pháp rất đơn giản, lại đủ tránh đi những phàm nhân kia.

- Sư phụ, làm sao bây giờ?

Tôn Ngộ Không hỏi.

Đường Tăng ngẩng đầu nhìn, trong lòng nghi hoặc, trước đó cỗ khí tức cường đại kia là từ nơi này xuất hiện, nhưng đột nhiên biến mất, vô tung vô ảnh, để hắn nghi hoặc không thôi.

Hơn nữa trước đó sắc trời có chút mờ tối, lúc này sáng lên lần nữa, căn bản nhìn không ra giống như có dấu hiệu yêu ma sắp xuất hiện.

- Tách ra tìm, có tình huống đặc biệt thì phát tín hiệu.

Đường Tăng nói.

- Làm sao phát tín hiệu?

Ngưu Ma Vương hỏi.

- Đần a, làm ra chút động tĩnh không được sao?

Đường Tăng nói.

- Vâng, sư phụ.

Ngưu Ma Vương gãi đầu một cái, nhanh chóng biến mất.

Tôn Ngộ Không cũng lách người rời đi.

Đường Tăng phóng thích tiên thức, thần thức tản ra, tìm kiếm ở phụ cận, cảm ứng tình huống dị thường.

Nhưng qua nửa khắc đồng hồ, vẫn không thu hoạch được gì.

- Chẳng lẽ là ảo giác?

Đường Tăng nhíu mày, sau đó lắc đầu, đám người Tôn Ngộ Không cũng nhận ra, nếu là ảo giác, căn bản nói không thông.

- Ngươi chính là nam nhân tiến vào nữ quốc kia?

Bỗng nhiên một thanh âm rất êm nhẹ truyền vào trong tai Đường Tăng.

Đường Tăng nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, đang ngạc nhiên nhìn hắn.

Thiếu nữ này rất xinh đẹp, là loại hình la lỵ Đường Tăng cực kỳ thích kia, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng nên lồi thì lồi, nên vểnh thì vểnh, khuôn mặt hoàn mỹ, eo nhỏ nhắn chân dài.

Đường Tăng lấy lại bình tĩnh, sau đó hất đầu, dùng tư thế tự nhận là rất suất khí nói:

- Không sai, chính là bần tăng!

Lập tức, trong mắt thiếu nữ này lóe lên thần sắc mê luyến, mắt hiện hoa đào.

Thiếu nữ mỹ lệ mà đáng yêu, để Đường Tăng vừa nhìn liền thích!

Thật đẹp!

Đường Tăng vội vàng đi về phía trước một bước, đại tay ra, ôm thiếu nữ vào trong ngực, ôn nhu nói:

- Cô nương xinh đẹp, ngươi thiếu nam nhân sao?

- Ân.

Thiếu nữ hưng phấn gật đầu, nhưng sau đó lại bỗng nhiên biến mất.

Đường Tăng giật nảy mình,

Thời điểm Đường Tăng hành hung đám người Ngưu Ma Vương phát tiết, Đông Phương Thiên giới, trên một hòn đảo, Thiết Phiến công chúa đứng ở trước tế đàn.

- Bá bá bá...

Thiết Phiến công chúa nhanh chóng kết thủ ấn, từng đạo thủ ấn đánh vào tế đàn, trong miệng nói lẩm bẩm, cuối cùng khẽ kêu:

- Mời Lão Quân giáng lâm!

Nàng đánh ra những thủ ấn kia nhanh chóng hình thành một ký hiệu huyền ảo, lạc ấn ở trên tế đàn.

- Ông...

Lập tức một âm thanh vù vù từ trong tế đàn truyền ra, một cỗ lực lượng thần kỳ lan tràn, triệu hoán tồn tại ở trong sâu xa.

Cùng thời khắc đó, ở bên ngoài Tam giới, trong hư không vô tận, lão giả Lý Nhĩ cũng thi pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.