- Ngay cả chuyện này ngươi cũng biết?
Lục Nhĩ Mi Hầu giật mình nhìn Đường Tăng.
- Ngộ Không, buông hắn ra đi.
Đường Tăng nhìn Tôn Ngộ Không nói.
Tôn Ngộ Không nghe vậy, thu bàn chân đang giẫm Lục Nhĩ Mi Hầu, chân của hắn còn nặng hơn núi, để Lục Nhĩ Mi Hầu không thể động đậy.
- Hừ hừ...
Lục Nhĩ Mi Hầu cực kỳ khó chịu nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không, kết quả bị Tôn Ngộ Không trừng trở về.
Bởi vì Đường Tăng cường thế xâm nhập, rất nhiều tình tiết trong Tây Du bị cải biến, thực lực của Tôn Ngộ Không cũng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Cho nên Lục Nhĩ Mi Hầu ở trước mặt Tôn Ngộ Không, căn bản không có sức hoàn thủ.
Quang mang lóe lên, Lục Nhĩ Mi Hầu hiện ra chân thân, làm đám người Trư Bát Giới kinh ngạc.
Bởi vì chân thân của Lục Nhĩ Mi Hầu, vậy mà vẫn giống Tôn Ngộ Không như đúc, chỉ bất quá Lục Nhĩ Mi Hầu thật sự có sáu cái tai, mỗi bên ba cái, khoảng cách rất gần, cũng rất nhỏ.
Dung mạo như thế này, trách không được cho dù Quan Âm Bồ Tát cùng Đông Hải Long Vương… cũng không phân biệt được, bởi vì dung mạo lúc đầu chính là như vậy, chỉ che giấu lỗ tai mà thôi.
- Ngươi cái yêu quái này, sao dáng dấp giống lão Tôn như vậy?
Tôn Ngộ Không nghi ngờ nói.
- Hừ, ngươi mới là yêu quái, lão Tôn... Lục Nhĩ ta chính là Hỗn Độn Thần Hầu.
Lục Nhĩ Mi Hầu hừ lạnh nói, chỉ sợ vì giả mạo Tôn Ngộ Không, hắn còn trải qua một đoạn thời gian luyện tập, bây giờ còn không đổi được, theo thói quen tự xưng lão Tôn.
- Hỗn Độn Thần Hầu?
Tôn Ngộ Không nháy mắt mấy cái:
- Vậy Kim Cô Bổng của ngươi ở đâu ra?
Kim Cô Bổng của Lục Nhĩ Mi Hầu, vậy mà cũng có thể dài có thể ngắn, có thể lớn có thể nhỏ, khó mà phân biệt với Định Hải Thần Châm của Tôn Ngộ Không.
- Không cần ngươi xen vào.
Lục Nhĩ Mi Hầu nói.
- Hừ, ngươi cái yêu quái này, muốn ăn đòn sao!
Tôn Ngộ Không trừng mắt, Lục Nhĩ Mi Hầu vội vàng nhảy ra, cũng trừng mắt nhìn Tôn Ngộ Không, rất có ý tứ một lời không hợp liền đánh nhau.
Mặc dù thực lực không bằng Tôn Ngộ Không, nhưng quyết đoán lại không kém Tôn Ngộ Không chút nào.
Sau khi Đường Tăng đánh với Lục Nhĩ Mi Hầu một trận, tâm tình tốt hơn nhiều, nói:
- Lục Nhĩ Mi Hầu, hiện tại có một cơ hội bày ở trước mặt ngươi, bái bần tăng làm sư, bần tăng có thể mang ngươi đi thỉnh kinh.
- A?
- Sư phụ, người?
Tôn Ngộ Không cùng đám người Trư Bát Giới giật mình nhìn Đường Tăng.
Lục Nhĩ Mi Hầu cũng kinh ngạc nhìn Đường Tăng:
- Lời này thật chứ?
Lục Nhĩ Mi Hầu đối với thỉnh kinh, là cực kỳ cố chấp, hắn cảm thấy mình không kém Tôn Ngộ Không, nhưng Tôn Ngộ Không có thể đi lấy kinh, hắn lại không thể, điểm ấy hắn rất không phục.
Không giống Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không xem thỉnh kinh như trói buộc, mà Lục Nhĩ Mi Hầu lại cảm thấy, thỉnh kinh là kỳ ngộ, là cơ hội trời cho, là cơ hội thành danh.
Lục Nhĩ Mi Hầu rất xem trọng thanh danh, cơ hồ thành chấp niệm.
Từ trong Tây Du chính bản, hắn bái sư không thành, liền dự định giết Đường Tăng, từ đó để hầu tử hầu tôn của Hoa Quả Sơn biến thành Trư Bát Giới cùng đám người Đường Tăng, muốn tự mình đi lấy kinh, liền có thể nhìn ra hắn điên cuồng như thế nào.
- Người xuất gia không nói dối!
Đường Tăng nói, biểu lộ nghiêm túc, hắn nói cũng rất chăm chú.
Bởi vì hắn không muốn lại bị người khác điều khiển, bị coi như quân cờ, trước đó người thỉnh kinh đều bị chỉ định, lần này hắn muốn mình quyết định người thỉnh kinh.
- Bất quá ngươi phải rõ ràng, một khi bái bần tăng làm sư, tuyệt đối không thể phản bội, bần tăng chỉ có một yêu cầu, tôn sư trọng đạo!
Đường Tăng nói.
- Bồng!
Lục Nhĩ Mi Hầu vội vàng quỳ xuống, dập đầu tám cái, hưng phấn nói:
- Lục Nhĩ bái kiến sư phụ.
Đường Tăng lộ ra ý cười, hắn đương nhiên có thể nhìn ra, Lục Nhĩ Mi Hầu là thật tâm, có lẽ là vì thỉnh kinh, Lục Nhĩ Mi Hầu sẽ không thèm đếm xỉa bất cứ thứ gì.
Cũng không biết tại sao Lục Nhĩ Mi Hầu lại coi trọng thỉnh kinh như vậy.