Tuy rằng Bạch Lộ không nói ra nguyên nhân, nhưng Đường Tăng đã đoán ra được rốt cuộc là vật gì gây án.
Nửa tiếng sau, Bạch Lộ nhận một tờ giấy ra vào cho xe hơi tại cổng chính Đại học Kinh Nam, sau đó trực tiếp lái xe vào trong trường học.
Nhìn đến sân trường thân thuộc mà lại xa lạ, Đường Tăng vô cùng cảm khái, 13 năm trước, hắn bước ra từ ngôi trường này, sau đó buổi tối đầu tiên liền xuyên không rồi.
13 năm sau quay lại lần nữa, nơi đây ngoài một vài nơi được xây mới ra, quang cảnh vẫn như xưa, quảng trường Đồng Tâm trước cổng trường, hắn đã từng một mình lặng lẽ luyện tập trượt băng tại đó.
........................
Dọc đường đi, Đường Tăng đều đang quan sát, thỉnh thoảng phát hiện một vài nơi có chút ánh sáng yếu ớt thoáng qua mà mắt thường không thể nhìn thấy, những ánh sáng đó có thể giấu được mọi người, nhưng lại không thể giấu được Đường Tăng.
Đồng thời Đường Tăng cũng âm thầm quan sát Bạch Lộ, phát hiện mảnh vỡ pháp tắc trong cơ thể Bạch Lộ quả nhiên đã có dấu hiệu hồi phục, những mảnh vỡ pháp tắc đó đang dần dần cải tạo cơ thể Bạch Lộ.
Xem ra, cùng với việc Thiên Đạo quy vị, những mảnh vỡ pháp tắc tiềm ẩn trong cơ thể người phàm, cũng bắt đầu xảy ra thay đổi.
Còn chưa đến nhà ăn Đại học Kinh Nam, Đường Tăng liền cảm nhận được một luồng hơi thở hung ác, lập tức nhíu mày:
- Hóa ra là Hung Hồn đang giở trò.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe Landrover đã đến gần nhà ăn Đại học Kinh Nam, từ xa đã nhìn thấy rất nhiều người đang vây quanh, ở đó còn có mấy xe cảnh sát, phía trong cùng còn được ngăn bởi dải phân cách.
Lúc này đã sắp đến 11 giờ đêm, nhưng vẫn có vài trăm sinh viên đang đứng đó vây xem.
Có thể thấy được những sinh viên đó, người thì sợ hãi người thì hưng phấn, dường như phía trước có thứ gì đó không tầm thường.
Ngoài sinh viên ra, còn có không ít giáo viên đứng bên cạnh, trên mặt những giáo viên đó đầy vẻ lo âu.
- Những người này, sao lại không đuổi những sinh viên đó đi, nhỡ đâu lại xảy ra chuyện...
Bạch Lộ phàn nàn một tiếng, dừng xe tại bên đường, cùng Đường Tăng chen vào trong đám người.
Chẳng mấy chốc, Đường Tăng đã nhìn thấy những sinh viên đó đang nhìn thứ gì, trước nhà ăn, bên ngoài dải phân cách, một vị đạo sĩ đang lập đàn làm phép.
- Thiên linh linh, địa linh linh, trên mời Nam Hải Quan Thế Âm, dưới mời Công Đức Thái Bạch Kim Tinh, Thái Thượng Lão Quân, mau mau như luật lệnh!
Chỉ thấy đạo sĩ đó vung vẩy kiếm đào mộc, một tay lắc chuông, đứng đó lẩm bẩm, lá bùa trên thân kiếm đột nhiên cháy lên, khiến mọi người xung quanh vỗ tay hoan hô.
Đường Tăng lập tức buồn cười, một người phàm như anh, vậy mà trên mời Nam Hải Quan Thế Âm, dưới mời Thái Bạch Kim Tinh, anh cho rằng mình là Ngọc Đế chắc?
Có điều khiến cho Đường Tăng kinh ngạc chính là, trên người vị đạo sĩ kia có một chút pháp lực vô cùng yếu ớt đang dao động, nhìn kĩ mới biết được là do chiếc áo kia phát ra.
Ngoài ra, vị đạo sĩ kia dùng một chút thủ đoạn, cũng miễn cưỡng có thể trừ tà, nhưng muốn dựa vào chút bản lĩnh này để chế phục Hung Hồn kia, quả là mơ mộng hão huyền.
Đường Tăng và Bạch Lộ chen vào trong đám người, liền nhìn thấy bên trong nhà ăn rộng mở phía trước có mười mấy người nằm đó, đa số đều là sinh viên tầm 20 tuổi.
Ngoài ra còn có hai cảnh sát và ba người mặc thường phục, tất cả đều mất hồn, giống như đã chết.
- Làm gì vậy? Mau lui lại, lui lại!
Đường Tăng và Bạch Lộ vừa đến gần, liền bị cảnh sát ngăn lại.
- Tránh ra!
Bạch Lộ vẻ mặt lạnh lùng khẽ đẩy, cảnh sát đó liền lảo đảo, suýt ngã.
- Làm gì vậy? Các người là ai?
Một cảnh sát trung niên quát lớn.
Bạch Lộ lấy ra chứng nhận của Quốc An đưa cho cảnh sát trung niên xem, vị cảnh sát kia lập tức biến sắc, sau đó tươi cười nói:
- Hóa ra là...
- Các anh đang làm gì đây?
Bạch Lộ đánh gãy lời nói của cảnh sát trung niên, lạnh lùng chất vấn:
- Còn những sinh viên kia nữa, các anh có biết như vậy sẽ có ảnh hưởng rất không tốt không?
Cảnh sát trung niên lập tức cười khổ:
- Nhưng vị Bành đại sư kia nói, cần nhiều người, đủ nhân khí, mới có thể trấn trụ tên Hung Quỷ kia.
- Ha ha.
Đường Tăng cười.
- Bành đại sư kia là ai?
Bạch Lộ nhíu mày.
- Bành đại sư là đại sư bắt quỷ có tiếng, tổng cộng đã bắt mấy chục lần cả lớn cả nhỏ, danh tiếng rất lớn.
Theo vị cảnh sát trung niên này cho biết, lúc trước, sau khi nơi này xảy ra chuyện, cảnh sát lập tức đuổi tới, có điều đột nhiên tổn thất hai cảnh sát, vị cảnh sát trung niên này liền đi mời Bành đại sư đến đây.
Bạch Lộ nhíu mày, nhìn Đường Tăng:
- Anh có thể giải quyết không?
- Bạch tiểu thư đừng lo, Bành đại sư nhất định có thể bắt được Hung Quỷ.
Cảnh sát trung niên nói.
Đường Tăng bĩu môi, đang muốn tiến vào nhà ăn, lại bị cảnh sát trung niên ngăn lại:
- Đợi đã, cậu bây giờ không thể tiến vào, rất nguy hiểm.
- Có nguy hiểm hay không tôi không biết, nhưng tôi biết rằng, nếu tiếp tục kéo dài, những người đó sẽ chết thật.
Đường Tăng thản nhiên nói.
- Vị tiên sinh này đừng nói bừa, bản lĩnh của Bành đại sư, tôi rất tin tưởng.
Cảnh sát trung niên có chút bất mãn.
- Hung Hồn sắp bị chế phục rồi, giết!
Tên đạo sĩ nắm một vốc gạo nếm rắc vào trong nhà ăn, đột nhiên cầm kiếm đào mộc đâm mạnh một cái, sau đó thu về.
Cảnh sát trung niên mừng rỡ, vội vàng hỏi:
- Bành đại sư, xin hỏi con ma đó đã bắt được chưa?
- Yên tâm, một con Hung Quỷ nho nhỏ, đã bị tôi tiêu diệt, không có chuyện gì nữa rồi.
Bành đại sư ngạo nghễ nói:
- Mấy người kia nằm vài ngày, liền có thể tỉnh lại, không cần quá lo lắng.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Cảnh sát trung niên mừng rỡ, nói với Đường Tăng và Bạch Lộ như đang khoe khoang:
- Nhìn xem, Bành đại sư đã giải quyết ổn thỏa, bây giờ cũng không còn sớm, hai vị trở về nghỉ ngơi sớm đi.
Biểu cảm đó, giống như lo lắng bị Đường Tăng và Bạch Lộ cướp mất công lao.
Nói xong, cảnh sát trung niên vội vàng cho người vào trong nhà ăn cứu người.
- Đã giải quyết rồi ư?
Đường Tăng khinh thường, hỏi:
- Bành đại sư đúng không? Hung Quỷ kia có dáng vẻ ra sao?
- Đã bị tôi tiêu diệt.
Bành đại sư ngạo nghễ đáp.
- Trước khi tiêu diệt, ông đã nhìn thấy Hung Quỷ đó chưa?
Đường Tăng hỏi tiếp.
- Một con Quỷ đã định trước sẽ bị tôi tiêu diệt, không có tư cách để bản đại sư xem.
Bành đại sư nhíu mày nói:
- Cậu là đang nghi ngờ năng lực của bản đại sư?
- Bành đại sư bớt giận, bớt giận.
Cảnh sát trung niên vội vàng khuyên nhủ: