- Hai vị, đã không còn sớm nữa...
- Bịch bịch...
Đột nhiên, những cảnh sát tiến vào trong nhà ăn liên tiếp ngã xuống.
Tất cả mọi người lập tức sững sờ.
Cảnh sát trung niên sắc mặt thay đổi:
- Bành đại sư, đây rốt cuộc là sao?
- Cái này...
Bành đại sư lần này sắc mặt cũng thay đổi:
- Lẽ nào còn có con Quỷ thứ hai?
- Đủ rồi!
Đường Tăng lạnh lùng nói:
- Năng lực của ông chẳng qua là dùng chiếc áo trên người tạm thời trấn trụ Hung Hồn, làm cho nó trong khoảng thời gian ngắn không dám ra ngoài tác oai tác quái, ông có tư cách gì lừa gạt thế nhân?
- Cậu...cậu nói linh tinh gì vậy?
Bành đại sư sắc mặt thay đổi.
Đường Tăng khẽ lắc đầu, đột nhiên ra tay, nhẹ nhàng túm lấy Bành đại sư như xách gà con, Bành đại sư trực tiếp lăn đến cạnh rãnh trước của nhà ăn.
- Vị tiên sinh này, ngài đây là...
Cảnh sát trung niên giận dữ nói:
- Cậu làm chậm trễ Bành đại sư bắt quỷ, xảy ra chuyện gì cậu có chịu nổi trách nhiệm không?
Đường Tăng trực tiếp không thèm nhìn ông ta, bước nhanh tiến vào nhà ăn.
Bạch Lộ vội vàng lấy súng ra, đi đến trước cửa nhà ăn, cảnh giác nhìn bên trong.
Những cảnh sát đó cũng vội vàng chuẩn bị nghênh địch, đồng thời muốn nhìn xem Đường Tăng muốn làm gì, cảnh sát trung niên thì cười khẩy, cảm thấy Đường Tăng đang tìm chết.
Vậy mà khi tất cả mọi người đều cho rằng Đường Tăng vừa bước vào nhà ăn sẽ ngã xuống như những người khác, Đường Tăng đi đến cửa lấy cơm, đột nhiên một đạp một cước.
- Rầm!
Một tiếng vang thật lớn, bức tường dày chỗ cửa lấy cơm đột nhiên nổ tung, những miếng xi măng bắn ra như bom nổ, rơi xuống trên các vật dụng trong nhà ăn, vang lên tiếng kêu leng keng.
- Ôi mẹ ơi...
Một đám cảnh sát lập tức trợn mắt há mồm, những sinh viên cùng giáo viên vây xem xung quanh cũng tặc lưỡi chép miệng.
Bạch Lộ cho dù đã biết đến sự quỷ dị Đường Tăng, nhưng lúc này cũng suýt cắn phải đầu lưỡi.
Bức tường chỗ lấy cơm thật dày bị Đường Tăng đạp đổ, xuất hiện một lỗ hổng rộng khoảng hơn hai mét.
Đường Tăng bước nhanh tiến vào, lập tức trên giá để dao phía trong cùng, một con dao chặt xương đột nhiên run lên, sau đó tự động lao về phía Đường Tăng.
- A...
- Quỷ a...
Những cảnh sát và sinh viên Đại học Kinh Nam sợ hãi hét lớn.
- Hỗn xược!
Đường Tăng đột nhiên quát lên, sau đó một tia Phật quang mắt thường có thể nhìn thấy phát ra từ trên người Đường Tăng, lóe lên.
- Leng keng...
Con dao lập tức rơi xuống đất.
- Thật là to gan, đến cả bần tăng cũng dám đánh lén!
Đường Tăng giẫm lên một cái, con dao chặt xương lập tức biến dạng.
Sau đó, những người bên ngoài liền nghe thấy tiếng kêu chói tai.
- Tha mạng...Cao nhân tha mạng ...
Con dao run rẩy, bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
Đường Tăng ngoảnh mặt làm ngơ, giẫm chân, khiến cho con dao vặn vẹo biến dạng, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp nhà ăn đèn đuốc sáng trưng.
Tất cả mọi người đều thấy toàn thân rét run, không chỉ bởi vì sợ hãi, mà còn có một luồng sát khí đáng sợ, là lạnh thật sự.
- Vậy...vậy mà thật sự có ma...
Một giáo viên hoảng sợ nói.
- Quá đáng sợ rồi, nhà ăn vậy mà có ma...
Những sinh viên khác cũng mang vẻ mặt lo âu.
Cảnh sát trung niên lúc trước toát mồ hôi lạnh.
Đường Tăng đem dao chặt xương giẫm gần nát, lúc này mới chịu thôi, vậy mà vừa mới nhấc chân, dao chặt xương đột nhiên bay ra ngoài, muốn chạy trốn.
Đường Tăng khẽ búng tay, bắn ra một luồng kình khí, đánh cho dao chặt xương rơi xuống đất.
Dao chặt xương run rẩy mấy cái, sau đó không có động tĩnh.
Đường Tăng đi qua, nhặt con dao lên, đi đến bên cạnh những người nằm trên đất, đem con dao chạm khẽ vào trán của từng người.
- Đường Tăng, thế nào rồi?
Đứng ở cửa nhà ăn, Bạch Lộ căng thẳng hỏi, tuy rằng cô đã từng gặp nhiều chuyện quỷ dị, nhưng chuyện như đêm nay vẫn là lần đầu gặp phải.
- Chính là con dao này giở trò, đây là một Pháp Khí, bị Quỷ Hồn sống nhờ trong đó, Hồn Phách của những người này đều bị nhốt ở bên trong, bây giờ tôi sẽ thả chúng ra.
Đường Tăng thả ra một Hồn Phách cuối cùng, sau đó cầm lấy con dao, đi ra ngoài:
- Đã không sao nữa rồi, những người đang hôn mê kia muộn nhất là mười phút sau sẽ tỉnh lại.
Những cảnh sát kia vội vàng tiến vào nhà ăn cứu người, nhìn thấy không xảy ra chuyện gì nữa, lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra lần này thật sự đã giải quyết rồi.
- Vị tiên sinh này...
Cảnh sát trung niên nhìn Đường Tăng.
- Chuyện tốt mà ông làm!
Bạch Lộ lườm cảnh sát trung niên một cái:
- Chuyện này tôi sẽ báo cáo với cấp trên.
- Bạch tiểu thư...
Cảnh sát trung niên sợ toát mồ hôi.
- Chúng ta đi thôi.
Bạch Lộ trực tiếp dẫn theo Đường Tăng rời khỏi nhà ăn.
Một đám sinh viên cùng giáo viên đều nhìn Đường Tăng với ánh mắt hiếu kỳ cùng sùng bái, một cước đạp đổ tường lúc trước của Đường Tăng, thật sự là quá ngầu.
Cho đến khi lên đến xe, Bạch Lộ mới thở phào nhẹ nhõm, nghi hoặc hỏi:
- Anh còn mang theo con dao này làm gì?
Con dao chặt xương nhìn chẳng khác gì mấy so với dao thái, chỉ có điều dày hơn, nặng hơn.
- Hung Hồn kia còn chưa chết hẳn.
Đường Tăng thản nhiên đáp.
- Cái gì?
Bạch Lộ lập tức sợ tới lông tơ dựng đứng.
- Đừng lo, tôi sở dĩ để lại hắn, là bởi vì có chút việc muốn hỏi hắn.
Đường Tăng đáp.
- Lái xe đi.
Bạch Lộ nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, lái xe rời khỏi Đại học Kinh Nam.