- Sư phụ...
- Sư phụ, ta rốt cuộc tìm được ngài...
- Sư phụ, ngài còn sống, quá tốt...
Sa Tăng và Trư Bát Giới là kích động nhất, còn thiếu ôm bắp đùi của Đường Tăng khóc thét.
- Thật hay cho Kim Thiền Tử nhà ngươi, hóa ra trốn ở chỗ này!
Như Lai Phật Tổ cũng tới, lập tức trách mắng Đường Tăng.
Đường Tăng không để ý đến Như Lai Phật Tổ, cũng không có nhìn đám người Tôn Ngộ Không, sắc mặt hắn nghiêm trọng nhìn phương hướng người thanh niên kia biến mất.
Như Lai Phật Tổ cũng kịp phản ứng, uy thế của Đường Tăng trước đó, cho dù là hắn cũng cảm giác hãi hùng khiếp vía, nhưng dường như lại bị người khác đả thương, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Như Lai Phật Tổ biết rất rõ, hiện tại cho dù Đường Tăng không phải là cấp bậc Thánh Nhân, nhưng cũng không kém hơn so với Thánh Nhân bao nhiêu.
Nhưng chính là tồn tại như vậy, không ngờ chỉ một chiêu đã bị bại trận, đây quả thực là chuyện không có cách nào tưởng tượng được, chí ít kẻ địch kia cũng là cấp bậc Thánh Nhân.
Chính là, Thánh Nhân không phải không có cách nào tiến vào Tam giới sao?
Như Lai Phật Tổ đặc biệt nghi ngờ, lẽ nào Nữ Oa thả cho hắn vào?
- Sư phụ, người vừa rồi là ai vậy?
Tôn Ngộ Không hỏi.
- Đúng vậy sư phụ, người kia là ai vậy, quá lợi hại!
Ngưu Ma Vương cũng chấn động kinh ngạc hỏi.
- Tiểu tử kia thật lợi hại, vừa rồi khi hắn ra tay, ta cảm giác thời gian cũng dừng lại, hơn nữa không phải là pháp thuật khiến cho thời gian dừng lại, mà lực lượng của hắn quá lớn, trấn áp thời gian.
- Quá kỳ diệu, cuối cùng là tồn tại tới mức nào, lực lượng cũng đủ để trấn áp thời gian!
- Nghe nói qua lực lượng trấn áp không gian, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ta nghe nói lực lượng có thể trấn áp thời gian.
Một đám đồ đệ bàn luận ầm ĩ, trong lòng đều vô cùng kinh hãi.
Trên thực tế, Đường Tăng cũng khiếp sợ không gì sánh được, người từ Thượng Thương kia thật sự rất cường đại, chí ít hiện nay hắn tuyệt đối không phải là đối thủ.
Người hệ thống bảo mình ngăn cản, chắc không phải là tiểu tử kia chứ?
Nếu quả thật là như vậy, nhiệm vụ này cũng quá khó để hoàn thành.
- Kim Thiền Tử...
Như Lai Phật Tổ cũng muốn hỏi thăm tình hình.
- Trở về rồi hãy nói.
Đường Tăng bước chân ra, sơn hà lùi về phía sau, trực tiếp trở lại Đường phủ.
Dương Thiền vừa bế quan không bao lâu lại bị quấy nhiễu, sốt ruột chạy ra khỏi phòng tu luyện, nhìn thấy được Đường Tăng trở về, lúc này nàng mới thở phào một cái:
- Phu quân, vừa rồi...
- Phát sinh một ít chuyện, không cần lo lắng.
Đường Tăng an ủi.
Lúc này, có đạo lưu quang từ trên cao hạ xuống, không ngờ là đám người Tôn Ngộ Không.
- Phu quân?
- Sư phụ, các ngài...
Đám người Tôn Ngộ Không nghe được Dương Thiền gọi Đường Tăng, mỗi một người lập tức kinh ngạc nghi ngờ.
- Kim Thiền Tử, ngươi không ngờ phá giới?
Như Lai Phật Tổ theo bản năng lại muốn răn dạy.
- Im lặng!
Đường Tăng trừng mắt với Như Lai Phật Tổ một cái.
Như Lai Phật Tổ theo bản năng im lặng, chỉ có điều nàng lại lập tức thẹn quá thành giận:
- Ngươi nói cái gì...
Hai tay của Đường Tăng chắp lại, Như Lai Phật Tổ trong nháy mắt kinh sợ, vội vàng đổi giọng:
- Sư phụ, ta chỉ là giật mình thôi, ngươi không ngờ âm thầm tìm cho chúng ta một sư nương...
Đám người Tôn Ngộ Không cười trộm, nhìn thấy bộ dạng Như Lai Phật Tổ kinh ngạc như vậy, bọn họ cảm giác đặc biệt thú vị.
Rất nhanh, đám người Tôn Ngộ Không cũng đã kịp phản ứng, kinh dị nhìn Đường Tăng và Dương Thiền.
Dương Thiền cũng có chút khẩn trương, không biết phu quân sẽ giải thích thế nào về quan hệ của bọn họ.
- Thật sự kỳ quái sao?
Đường Tăng hờ hững liếc nhìn một đám đồ đệ:
- Thiền Nhi là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng.
Dương Thiền nghe vậy, ánh mắt lộ ra nụ cười hạnh phúc. Đường Tăng có thể ở trước mặt người khác thừa nhận thân phận của nàng, đối với nàng điều này còn tốt hơn bất kỳ điều gì khác.
Thấy đám người Tôn Ngộ Không nhíu mày, Đường Tăng hừ lạnh nói:
- Nếu như các ngươi còn coi ta là sư phụ, gọi nàng là sư nương. Đương nhiên, ta không có hứng thú đối với chuyện lấy kinh, các ngươi cũng có thể rời đi, mỗi người quay về nhà của mình.