Đám người Tôn Ngộ Không nghe được Đường Tăng nói, lập tức sốt ruột.
- Sư phụ, ta không có ý đó, ta chẳng qua là cảm thấy như vậy, sau này vai vế của ta chẳng phải là thấp hơn ba mắt sao?
Tôn Ngộ Không vội vàng giải thích.
- Đúng vậy, lão Trư ta đương nhiên nguyện ý gọi sư nương, nhưng...
- Được rồi, ba mắt là ba mắt, Thiền Nhi là Thiền Nhi.
Đường Tăng nói.
- Sư phụ, ngài không lấy kinh nữa sao?
Ngưu Ma Vương kinh ngạc.
Tôn Ngộ Không cũng lộ ra vẻ mặt thất thần, hắn chưa bao giờ từng nghĩ tới tình huống này.
- Sao có thể như vậy được, Kim Thiền Tử ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, chuyện này ngươi không thể làm chủ được.
Như Lai Phật Tổ mắng.
- Mạng của ta do ta không phải do trời, chuyện của chính ta, ta vì sao không thể làm chủ?
Đường Tăng cười lạnh:
- Như Lai, ngươi không phải rất muốn thay thế vị trí của ta sao? Ngươi đi đi.
- Nói thật dễ nghe, ngươi cho rằng bản tọa không muốn sao? Chính là con đường lấy kinh do người phía trên an bài, bản tọa cũng chẳng qua chỉ là một con cờ.
Như Lai Phật Tổ hừ lạnh nói.
Đường Tăng nghe vậy, thần sắc thoáng động:
- Người phía trên? Là Nữ Oa sao?
Như Lai Phật Tổ há hốc miệng, cuối cùng vẫn không trả lời vấn đề này, mà nói:
- Nói chung, chuyện này cho dù ngươi muốn bỏ, cũng không có khả năng, ngươi chắc hẳn biết rất rõ ràng, rất nhiều chuyện, bình thường không thể làm theo ý của mình được.
Đối với điều này, Đường Tăng đã lĩnh hội đầy đủ.
Đường Tăng không nói gì thêm, mà ngẩng đầu nhìn trời, lúc này trên bầu trời còn có một lỗ thủng đang chậm rãi được chữa trị, chính là lỗ thủng do lúc trước Đường Tăng biến thành khổng lồ phá thủng trời xanh.
Dương Thiền cũng nhìn thấy được lỗ thủng trên bầu trời, trong lòng nàng chấn động kinh ngạc, đồng thời cũng đoán được nguyên nhân gây ra động tĩnh lớn trước đó.
Có thể làm cho trời thủng một lỗ lớn, cho dù là Đạo tổ đỉnh phong cũng làm không được.
Đương nhiên, cái Nhân Gian giới gọi là trời, thật ra chẳng qua là vách ngăn giữa Nhân Gian giới và Thiên giới mà thôi, thần tiên muốn lên trời, không nhất định phải tạo ra một lỗ thủng, chỉ cần có biện pháp đặc biệt, có thể làm được, hoặc đi theo lối đi đặc biệt. Giữa tiên và phàm có lối đi cố định.
- Phu quân.
Dương Thiền lo lắng kéo tay của Đường Tăng.
- Không có việc gì.
Đường Tăng mỉm cười, kéo Dương Thiền đi ra khỏi Đường phủ, đi tới trên đường.
Bởi trước đây không lâu, tòa thành này xuất hiện vô số yêu ma quỷ quái, mặc dù không có tạo ra nhiều thương vong, nhưng vẫn tạo thành khủng hoảng cực lớn, gần như tất cả mọi người đều trốn ở trong nhà không dám đi ra ngoài.
Cho nên lúc này, trên đường vắng ngắt, thỉnh thoảng mới có khả năng nhìn thấy được một hai người đi trên đường, bọn họ đều đi vội vàng, sắc mặt sợ hãi.
- A di đà phật, thiện tai thiện tai.
Như Lai Phật Tổ thấy thế, trong lòng xúc động.
- Ở đây có yêu khí thật nồng, ở đây cũng có yêu quái xuất thế sao?
Ngưu Ma Vương hỏi.
- Khẳng định là có.
Lục Nhĩ Mi Hầu nhạt một mảnh vảy từ dưới đất lên, khẳng định nói.
Đoàn người đi qua mấy con đường lớn, đều nhìn thấy được cảnh tượng tiêu điều, rác rưởi bay loạn, trên mặt đất cũng không thiếu những vết máu tươi, hơn phân nửa là do yêu ma bị phong ấn ở nơi này xuất thế, tạo thành khủng hoảng sau phát sinh sự kiện giẫm đạp lên nhau.
- Kim Thiền Tử, ngươi dẫn chúng ta đi ra ngoài, lại đi loạn như vậy sao?
Như Lai Phật Tổ có chút bất mãn.
- Ta dẫn thê tử của ta tản bộ, ngươi thích đi đâu thì đi.
Đường Tăng thản nhiên nói, kéo Dương Thiền tiếp tục bước chậm.
- Ngươi...
Như Lai Phật Tổ tức giận.
Bỗng nhiên, đồng tử của Đường Tăng co lại, dừng bước.
Dương Thiền hơi nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người thanh niên chẳng biết xuất hiện ở phía trước từ lúc nào.
Vừa vặn lúc này có một bà lão dẫn theo một tiểu nam hài từ phía trước vội vàng đến, vượt qua người thanh niên kia, kết quả mới bước ra được hai bước hai người lại tan thành mây khói.
- Dừng tay!
Như Lai Phật Tổ giận dữ.
- Ầm...
Một tiếng động rất lớn vang lên, Như Lai Phật Tổ nôn ra máu bay ngược lại, liên tục đụng nổ không biết bao nhiêu kiến trúc, không biết rơi đến chỗ nào.
Cho dù là Đường Tăng cũng không có thấy rõ là vật gì đã công kích Như Lai Phật Tổ.
Sắc mặt đám người Tôn Ngộ Không đại biến, theo bản năng tản ra, bảo vệ Đường Tăng và Dương Thiền ở chính giữa.
Mắt của Đường Tăng híp lại, cảm ứng, xác định Như Lai Phật Tổ không chết, lúc này mới lại nhìn về phía người thanh niên kia.