Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 1015: Chương 1015: Nơi Tôn Ngộ Không Ngủ Say (1)




Đường Tăng đã biết Thái Thượng Lão Quân là phân thân của Đạo Đức Thiên Tôn, mặc dù đã bị hắn giết một lần, nhưng lại sống lại, thời điểm bể khổ xuất hiện, lão còn trương cái mặt ra.

Chỉ là không biết lúc đại chiến với Thượng Thương, Thái Thượng Lão Quân còn sống sót hay không.

“Thái Thượng Lão Quân ở chỗ này?” Đường Tăng lẩm bẩm, rồi lại nhanh chóng nghĩ ra, phạm vi bao trùm của ý chí bản thân mặc dù chỉ có một ngàn, nhưng chỉ cần ở trong phạm vi này, đừng nói là Thái Thượng Lão Quân, cho dù là Đạo Đức Thiên Tôn tới cũng phải quỳ.

Vì vậy hắn lập tức sải bước đi thẳng vào trong tòa cung điện rộng rãi kia.

- Đứng lại, người tới là ai?

Một con ngưu yêu trên đầu có hai cái sừng hóa thành lưu quang bay tới, hạ xuống trước mặt Đường Tăng, mắng.

Ngưu yêu này cũng là yêu vương cấp bậc Kim Tiên, nhưng ở chỗ này dường như chỉ là một tên giữ cửa, Độc Giác đại vương núi Kim Đâu quả nhiên cao cấp hơn cái tên Mào Gà đại vương kia nhiều.

- Bảo Độc Giác đại vương nhà ngươi tới gặp ta.

Đường Tăng nói.

Yêu quái sừng trâu kia biến sắc, nhưng nó không quát mắng như đám tiểu đệ của Mào Gà đại vương, mà cảnh giác nhìn kỹ Đường Tăng.

Dám nói thẳng bảo Độc Giác đại vương ra gặp mặt, người như vậy hoặc là ngu ngốc, hoặc là thật sự cường đại. Nhìn vị trước mắt đây mặc dù trẻ tuổi, nhưng thấy thế nào cũng không giống ngu ngốc.

- Tiền bối xưng hô như thế nào ạ?

Ngưu yêu cảnh giác dò hỏi, theo nó biết, trên tinh cầu này hình như không có Tiên Đế nào như vậy, chẳng lẽ là từ tinh cầu khác tới?

Không đợi Đường Tăng trả lời, trước cung điện chợt lóe ánh sáng, Độc Giác đại vương đi ra, thấy Đường Tăng thì mặt biến sắc, lập tức xoay người muốn chạy.

- Đi nơi nào?

Âm thanh của Đường Tăng vang lên ngay trước mặt, Độc Giác đại vương suýt chút nữa đụng vào hắn.

- Đường... Đường Tăng, ngươi muốn làm gì? Lần này ta không có đắc tội ngươi!

Độc Giác đại vương kinh hãi run sợ nói.

Mấy ngàn năm trước, danh tiếng vị này quá lớn, ngay cả Ngọc Đế cũng bị ép tới không ngóc đầu lên được, mặc dù mấy ngàn năm qua Độc Giác đại vương đã tiến bộ không nhỏ, nhưng cũng không cảm thấy mình có thể giao thủ với vị này.

- Nhìn thấy ta đã muốn chạy, có phải là làm chuyện gì trái lương tâm không?

Đường Tăng tự tiếu phi tiếu hỏi, nhưng âm thanh có chút lạnh.

- Sao vậy chứ? Ta có thể làm chuyện gì trái lương tâm chứ?

- Ta hỏi ngươi, ngươi biết Ngộ Không ở nơi nào không?

Đường Tăng nói ngay vào điểm chính.

- Tề Thiên Đại Thánh?

Độc Giác đại vương ngây người:

- Không biết. Nói tới chuyện này ta còn chưa nói chuyện, cái cây gậy của con khỉ kia trong khoảng thời gian này cứ cách ba bữa nửa tháng lại tới quấy rầy ta, ta... Ta...

Độc Giác đại vương rất muốn nói lời độc ác, nhưng suy nghĩ về thực lực của vị trước mặt này, vẫn nuốt trở lại.

- Kim Cô Bổng quấy rầy ngươi?

Đường Tăng kinh ngạc:

- Vì sao?

- Nếu ta biết vì sao thì tốt rồi. Cái gậy kia cũng không biết nổi cơn điện gì, hơn phân nửa là do con khỉ kia sai khiến, bản vương cũng không đắc tội hắn..

Oán niệm của Độc Giác đại vương rất lớn.

Ý chí của Đường Tăng đã bao phủ từng tấc đất trong Đâu Suất cung, nhưng không phát hiện ra khí tức của Tôn Ngộ Không:

- Ngươi thật sự không biết hắn ở nơi nào?

- Không biết, Thánh Tăng ngài cũng không biết sao?

Độc Giác đại vương nghi ngờ:

- Con khỉ kia giỏi ẩn nấp thật đấy. Đúng rồi, cái gậy kia chắc chắn biết.

Đường Tăng khẽ gật đầu, quyết định đi tìm Kim Cô Bổng, trên thực tế Đường Tăng đã suy nghĩ qua, Kim Cô Bổng hình như cũng không biết Tôn Ngộ Không ở nơi nào, nếu không lúc đầu hắn đã đi tìm Kim Cô Bổng rồi.

Ngay tại lúc này, một cỗ dao động cường đại từ viễn không truyền tới.

Chỉ thấy trên bầu trời phương xa, một cây gậy màu vàng dài không biết mấy trăm cây số xuyên thủng hư không bay tới, nện xuống Đâu Suất cung.

- Đáng ghét... Thánh Tăng, ngài nhìn ngài nhìn, cái gậy kia lại tới, tức chết bản đại vương!

Độc Giác đại vương giận tới lỗ mũi bốc khói, chợt một bước lên trời, một nắm đấm to lớn đánh ngược lên trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.