- Tiên Trạch... Trấn Phù?
Mẫn Thiệu ngạc nhiên, thầm bĩu môi, vị quản lý này có phải là Thần Côn không?
Chẳng lẽ bà chủ lại coi trọng vị quản lý này cũng bởi vì hắn là Thần Côn?
Trong lòng Mẫn Thiệu cảm thấy có chút tức giận, sao bà chủ có thể tin tưởng loại người lừa gạt này nhỉ?
Lúc này bức tranh của Đường Tăng cũng đã vẽ đến nét cuối cùng, đột nhiên tất cả ký hiệu lóe lên một cái rồi biến mất.
Cùng lúc đó, rất nhiều góc trong quán bar truyền tới ánh lửa cùng với tiếng hét chói tai của những động vật nhỏ.
- Chít chít...
Tiếng chuột kêu thảm thiết vang lên dưới quầy bar.
Tất cả mọi người cùng cúi đầu nhìn liền thấy toàn thân một con chuột to mập bốc cháy lao ra, nhưng mới lao ra được vài mét thì toàn thân đã cháy đen chết thẳng cẳng rồi.
Ngoài ra những góc khó có thể quét dọn tới cũng có một vài con gián chui ra, ánh lửa nhấp nháy, những con gián kia liền bị đốt cháy thành tro bụi.
Phụt... Trên trần nhà, những con bươm bướm mà mắt thường khó có thể trông thấy đột nhiên biến thành một đốm lửa, tan thành mây khói.
Thậm chí đến con muỗi bay trong không khí cũng đột nhiên bốc cháy giống như pháo hoa, hóa thành tro bụi.
Tất cả những điều này đều xảy ra chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, tất cả nhân viên thấy vậy cùng sửng sốt, cảm thấy đầu óc như nằm mơ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Từ nay về sau nếu có khách mang thú nuôi tới, nhớ nhắc nhở rõ ràng rằng thú nuôi ngoan ngoãn thì có thể vào, nếu hung ác hoặc vật dơ bẩn thì không thể vào được.
Đường Tăng giải thích một tiếng, để lại bút lên quầy bar, sau đó đi lên tầng.
Trong quán rượu, tất cả các nhân viên đều quay sang nhìn nhau, hồi lâu sau một thanh niên mới trợn mắt há hốc mồm nói:
- Những thứ khi nãy.... là do quản lý Đường giết?
- Tiên Trạch Trấn Tà Phù?
- Mẹ nó, linh như vậy sao?
Cả đám người trợn mắt há hốc mồm, mặc dù gần đây đã xảy ra nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy khó có thể tin được.
...
Sau khi đi vào phòng, Đường Tăng mới nhớ tới vẫn chưa hỏi Bạch Lộc trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì.
Hắn lật tay một cái, lấy điện thoại di động bên trong Tiên Giới tùy thân ra, nhưng không đợi hắn gọi điện thoại thì tiếng chuông đã vang lên, người gọi tới chính là Bạch Lộc.
- Đường Tăng, anh rốt cuộc đã nghe điện thoại rồi, có biết gọi điện thoại cho anh khó thế nào không hả?
Giọng nói của Bạch Lộc từ bên trong điện thoại truyền ra.
- Có chuyện gì sao?
Đường Tăng hỏi.
- Động tĩnh anh gây ra ngày hôm nay quá lớn, phía trên đã chú ý đến anh rồi.
- Sau đó thì sao?
- Chuyện hiện giờ đã không giấu diếm được nữa, bên trên quyết định công khai sự việc xuất hiện Tiến Hóa Giả.
Bạch Lộc nói.
Đường Tăng nhíu mày:
- Rồi sao nữa?
- Bên trên đã quyết định là thống nhất trong toàn quốc, xây dựng một học viện Tiến Hỏa Giả, gọi tất cả Dị Năng Giả và có hi vọng là Dị Năng Giả tới, đồng thời tạo thành một cục Tiến Hóa chuyên quản lí học viện, bên trên yêu cầu anh đảm nhiệm chức vụ Phó viện trưởng học viện Tiến Hóa Giả.
Bạch Lộc nói.
- Phó Viện trưởng?
Đường Tăng hơi mỉm cười
Chức quan lớn đấy, các người tín nhiệm tôi như vậy ư?
Bạch Lộc tự nhủ vì không dám quá tín nhiệm anh nên mới cho chức Phó Viện trưởng, nếu không đã là Viện trưởng rồi.
Đương nhiên cô chắc chắn sẽ không nói những lời này, lời ra khỏi miệng lại thành:
- Bất kể như thế nào thì anh là người Hoa, chúng ta là đồng bào, ngày hôm nay sống được cũng không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, chúng ta cần đoàn kết, quản lí tốt từ bên trong.
- Nói tiếp đi.
Đường Tăng gật đầu, cũng không bình luận gì.
Bạch Lộc trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Anh hẳn là Tiến Hóa Giả phải không? Trước kia chắc anh chưa từng nhìn thấy những Tiến Hóa Giả khác, anh xem như đã biểu lộ trước mặt tất cả mọi người, cho nên bên trên hi vọng anh có thể viết kinh nghiệm tiến hóa ra, trở thành sách giáo khoa của học viện Tiến Hóa.
Đường Tăng lập tức sáng tỏ, cái chức Phó viện trưởng kia không hẳn tốt như vậy: