Lưới tia chớp trên bầu trời dần thưa đi, thỉnh thoảng lại xuất hiện một tia chớp lóe sáng.
Đường Tăng vội vã đi mấy ngàn thước, sau đó tăng tốc độ ra đến đường cái, đi lại dọc theo ven đường.
Đồng thời phân ra một ý niệm cảm ứng 'Sáng Tạo Chi Tâm' trong đầu.
Giống như bản năng, ý niệm của hắn vừa tiến vào trong Sáng Tạo Chi Tâm liền biết công năng của Sáng Tạo Chi Tâm kia, chính là chuyển hóa và thu thập ý chí, cảm xúc tiêu cực...
Thu thập, điều này rất dễ hiểu, Sáng Tạo Chi Tâm kia có thể thu thập ý chí của kẻ địch bị giết, còn cả tín ngưỡng tín đồ, và tất cả các trạng thái tiêu cực.
Những thứ này sau khi bị thu thập có thể qua Sáng Tạo Chi Tâm chuyển hóa thành bất kỳ vật gì, đây chính là 'Sáng Tạo'.
Loại 'Sáng Tạo' này vô cùng kì diệu, mặc dù linh quang của Đường Tăng lĩnh ngộ ra Sáng Tạo Chi Tâm, nhưng vẫn không thể nào hiểu được nguyên lý của công năng này.
Dù sao 'Cơ Thạch' Sáng Tạo Chi Tâm là kinh văn của Sáng Thế Kinh, do vô số kinh văn đan vào mà thành.
Muốn biết nguyên ý thì chắc phải chờ Đường Tăng hiểu thấu đáo Sáng Thế Kinh mới được.
Điều đáng nhắc tới chính là ý chí của kẻ địch sau khi đánh chết mới có thể bị thu thập, Tín Ngưỡng Chi Lực là của người tín ngưỡng với Đường Tăng cống hiến ra Tín Ngưỡng Chi Lực thì Sáng Tạo Chi Lực mới thu thập được.
Cũng như vậy, cảm xúc tiêu cực chính là tất cả mọi người sinh ra cảm xúc tiêu cực khi tiếp xúc với chuyện của Đường Tăng đều sẽ bị Sáng Tạo Chi Tâm thu lại.
Cái gọi là cảm xúc tiêu cực bao gồm hoảng sợ, e ngại, hận, oán khí... tất cả đều sẽ bị thu lại, không có khoảng cách, thu thập dựa trên nhân quả, dù cách xa tới đâu cũng không ảnh hưởng.
Trước khi Đường Tăng nhảy lên vài trăm mét đã hù dọa rất nhiều người, những cảm xúc tiêu cực sinh ra trong lòng họ đều được Sáng Tạo Chi Tâm thu lại.
Nếu như là người khác tạo ra cảm xúc thì tiêu cực thì Sáng Tạo Chi Tâm sẽ không thể thu được.
Hiện giờ Đường Tăng đã hiểu những vật mà Sáng Tạo Chi Tâm có thể thu được, giống như 'điểm kinh nghiệm' mà hệ thống thu được trước đây, có lẽ có chỗ không giống, nhưng đại khái tương tự.
Hệ thống có thể dùng điểm kinh nghiệm để sáng tạo ra các loại đạo cụ.
Đường Tăng cũng có thể lợi dụng Sáng Tạo Chi tâm chuyển hóa những thứ thu thập được là ý chí của kẻ địch và Tín Ngưỡng Chi lực, còn cả cảm xúc tiêu cực thành đồ vật, là đồ vật thật sự, mà không phải Chướng Nhãn Pháp.
Đây chính là Sáng Tạo.
Nếu để hắn thu thập đủ cảm xúc tiêu cực hay ý chí và Tín Ngưỡng Chi Lực thì hắn thậm chí còn có thể sáng tạo ra một thế giới.
Loại năng lực này không thể tưởng tượng được, cho dù đã là Thánh Nhân như Đường Tăng cũng không thể hiểu hết được.
Điều khiến Đường Tăng vui mừng chính là Ý Chí Chi Lực của hắn cũng hóa thành thực thể nhờ Sáng Tạo Chi Tâm chuyển hóa, có thể trở thành 'cầu được ước thấy' chân chính.
“Thật thần kỳ, trước đã tự nhiên sáng tạo ra một tòa tháp điện, vật chết đã sáng tạo thành công, thử sáng tạo vật sống xem.”
Nhịp tim đập của Đường Tăng hơi nhanh, hắn xòe bàn tay ra, ý niệm vừa động, Sáng Tạo Chi Tâm đã chuyển hóa những cảm xúc tiêu cực thu thập được khi nãy, đồng thời trong lòng hắn hiện ra bóng dáng của Tam Thánh Mẫu Dương Thiền.
Một giây sau, trong tay hắn xuất hiện một bóng dáng nhỏ bằng lòng bàn tay, bóng dáng dần được ngưng thực biến thành cơ thể máu thịt.
Đến khi đã chuyển hóa hết cảm xúc tiêu cực, bóng dáng trong tay liền hoàn toàn ngưng thực, trở thành thực thể, một cô gái mặc làn váy dài to bằng lòng bàn tay xuất hiện.
Người này chính là phiên bản thu nhỏ của Tam Thánh Mẫu Dương Thiền, nhưng ánh mắt của nàng đờ đẫn, chỉ biết di chuyển theo bản năng, dường như không có chút linh trí nào.
Sáng Tạo xác thực đã thành công, nhưng chế tạo ra vật sống dường như không có ý thức tự chủ.
Hơn nữa phiên bản chế tạo thu nhỏ Tam Thánh Mẫu Dương Thiền lại là phàm thể, không có một chút tiên khí nào, rất yếu ớt.
Đường Tăng thở dài một tiếng, vuốt ve mái tóc của bé con, sau đó dứt khoát đánh xuống, bé con tan xương nát thịt biến thành mây khói.
- Quả nhiên Sáng Tạo ra sinh mệnh không đơn giản như vậy.
Đường Tăng nói.
“Hơn nữa mỗi lần Sáng Tạo đều phải tiêu hao cảm xúc tiêu cực hoặc Tín Ngưỡng Chi Lực, hoặc Ý Chí Chi Lực, mà Ý Chí Chi Lực của mình mới bắt đầu khôi phục, không thể dùng cho Sáng Tạo được.”
“Tín Ngưỡng Chi Lực cũng không thể, mình chưa bao giờ tuyên truyền tín ngưỡng.”
“Đã như vậy thì cũng chỉ còn có cảm xúc tiêu cực. Làm sao để thu thập được số lượng cảm xúc tiêu cực lớn đây? Chẳng lẽ phải đi tới khắp nơi gây thù oán sao?”
“Nếu như đến một ngày nào đó mình khiến cả thiên hạ đều căm ghét thì chắc hẳn sẽ có một lượng cảm xúc tiêu cực dùng không hết chăng?”
Sắc mặt Đường Tăng trở nên cổ quái.
Sáng Tạo, trước mắt xem ra không có tác dụng lớn, không có lực sát thương lớn, nhưng dùng để làm trang sức tán gái thì hiệu quả chắc chắn rất tốt.
Nhưng chuyện gì cũng phải bắt đầu từ từ, chỉ cần có đầy đủ cảm xúc tiêu cực, Đường Tăng nắm chắc sẽ sáng tạo ra được một món Hỗn Độn Linh Bảo, khiến kẻ địch không kịp ra tay.
Khi trở lại quán bar thì cũng đã là buổi tối, lưới tia chớp trên bầu trời đã biến mất, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện ánh chớp nho nhỏ mà thôi.
Đường Tăng nhìn thấy rất nhiều người vội vã đi trên đường, những chiếc xe đi qua đi lại cũng chở rất nhiều lương thực thực phẩm, trên gương mặt của mọi người xuất hiện vẻ sợ hãi.
Hơn nữa, trên đường cái xuất hiện nhiều cảnh sát giữ trật tự trị an, bởi vì trước đó có một vài người cho rằng Ngày Tận Thế đã đến đây nên bắt đầu nổi điên phá phách cướp bóc, thậm chí làm làm nhục phụ nữ.
Hiện giờ trong khoảng thời gian khẩn trương này, cảnh sát xuất động toàn quân, giữ gìn trật tự.
Quán bar của Tây Tây tối nay rất yên tĩnh, không có một bóng người, chỉ có tiếng nhạc nhẹ truyền tới, chắc hẳn lúc này không có ai còn tâm tư đi tới quán bar chơi nữa.
Đường Tăng phát hiện nhân viên trong quán bar cũng đều thể hiện sự sợ hãi, bất an, nếu không phải nơi này có tiền lương không thấp thì bọn họ chỉ e đã chạy hết rồi.
- Quản lý...
- Quản lý, chào buổi tối.
Khi Đường Tăng bước vào, một đám nhân viên vội vàng cúi đầu chào hỏi.
Tất cả mọi người phát hiện tóc của Đường Tăng đã biến thành màu đen, đều sửng sốt, chẳng qua ở xã hội hiện đại thì chuyện nhuộm tóc là bình thường, cho nên những người này cũng không suy nghĩ nhiều.
Mẫn Thiệu chào nói:
- Quản lý, tiền lương của anh muốn tiền mặt hay gửi vào tài khoản ngân hàng?
Tiền lương?
Đường Tăng lúc này mới nhớ tới ở đây mình cũng có thể lĩnh lương, liền nói số tài khoản cho Mẫn Thiệu biết:
- Gửi vào tài khoản ngân hàng của tôi đi.
- Được.
- Mọi người an tâm đi làm, nơi này không còn việc gì nữa.
Đường Tăng suy nghĩ một chút, đi tới quầy bar tìm một cái bút với tờ giấy, vẽ một vài ký hiệu lên vách tường quán bar.
Đã nhận tiền lương của người ta thì cũng đâu thể thật sự không làm gì, cho dù Viên Tây không nói gì, nhưng Đường Tăng cũng sẽ thấy ngại.
- Quản lý, anh vẽ cái gì vậy?
Mẫn Thiệu hiếu kỳ hỏi.
- Tiên Trạch Trấn Tà Phù.
Đường Tăng nói.