Nữ tử thấy ven đường có một tiểu nam hài ngồi ăn xin, vốn định mua cho hắn mấy cái bánh bao, lại phát hiện không thấy túi tiền đâu nữa.
- Cô nương, đây là túi tiền của ngươi hả?
Một thanh âm từ phía sau truyền đến, nữ tử vội vàng quay đầu nhìn lại, liền thấy Đường Tăng đang đi tới.
- Là ngươi?
Nữ tử sửng sốt, khẽ nhíu mày, túi tiền của mình sao lại ở trên tay hắn? Chẳng lẽ là hắn muốn tiếp cận mình?
- Đây là túi tiền của ngươi phải không?
Đường Tăng cười nói.
- A, đúng rồi, cám ơn ngươi.
Nữ tử mặc dù có chút không thích, nhưng vẫn lên tiếng cảm tạ.
- Không cần cảm tạ, cô nương hiền lành tốt bụng như vậy, hảo tâm sẽ có hảo báo.
Đường Tăng mỉm cười, quay người đi lẫn vào dòng người.
Nữ tử nhất thời ngạc nhiên, dùng ánh mắt mờ mịt không hiểu nhìn Đường Tăng biến mất trong dòng người, người này không phải muốn tiếp cận mình sao?
Nữ tử lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa, nàng cầm tiền mua mấy cái bánh bao đưa cho đứa bé, quan tâm hỏi han nó có cần giúp gì nữa hay không.
Trong quá trình này, nữ tử vẫn chưa phát hiện, túi tiền của nàng chậm rãi tản ra quang mang thần kỳ, mắt thường không thể nhận ra sợi tơ nhân quả rung động, gột rửa thân thể, cường hóa gân cốt của nàng.
Chẳng qua quá trình này diễn ra rất chậm, nữ tử gần như không cảm giác được gì, chỉ cảm thấy rất thoải mái.
Tiểu nam hài ăn xin chợt phát hiện đại tỷ tỷ trước mắt dường như biến thành thần thánh, cho rằng nàng là thần tiên tỷ tỷ hạ phàm, nhất thời sợ đến cuống quít dập đầu, khiến cho nữ tử chẳng hiểu tại sao.
Giúp đứa bé xong, nữ tử mới đi về nhà, nhưng đang đi, vẻ mặt lại đột nhiên trở nên hốt hoảng, theo bản năng sờ tới túi tiền.
- Tốt, cảm giác quen thuộc, nhưng sao lại có cảm giác này nhỉ?
Nữ tử kinh nghi, dần dần, ở trong mắt nàng, túi tiền trong tay bắt đầu phát sinh biến hóa, chỉ thấy từng sợi tơ đủ mọi màu sắc lượn lờ trên đó.
Những sợi tơ kia tựa như có sinh mệnh, đang rung động, quấn vào nhau, xỏ xuyên qua túi tiền, sau đó vờn quanh thân thể của nàng.
Nữ tử hốt hoảng, vươn tay nắm lấy một sợi tơ.
- Ông...
Một thanh âm kỳ dị từ chỗ sâu nhất trong linh hồn nàng vang lên, ngân nga trong não hải.
Trong nháy mắt, một đạo vòng sáng thần thánh xuất hiện ở sau lưng nàng, bạch quang nở rộ, thần thánh cao quý.
- A... Đây là...
- Thần tiên...
Mọi người xung quanh kinh ngạc, nhanh chóng tách ra.
- Đó không phải là Đường thiếu nãi nãi?
- Nàng làm sao vậy?
Một số người nhận ra cô gái kinh hô.
Nhiều người lại khiếp sợ lui lại, cảm thấy có một loại áp bách bao phủ thân hình, không nhịn được thấy kính nể và sùng bái.
Sau một khắc, vòng sáng tiêu tán thành muôn vàn đạo bạch quang, bay khắp bầu trời.
Tất cả những người được bạch quang bao phủ, người tật bệnh toàn bộ trong nháy mắt khôi phục, cho dù có bệnh tâm lý cũng trong nháy mắt khôi phục bình thường.
Bạch quang giống như ánh mặt trời lóe lên trong đêm tối, dẫn dắt chúng sinh đi về phía ánh sáng, xua tan hắc ám và lạnh lẽo.
Cùng lúc đó, trên tinh cầu này xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ mà phàm nhân không thể nhìn thấy, dường như có một tồn tại vô hình từ một nơi sâu xa phủ xuống.
Đường thiếu nãi nãi vẻ mặt hốt hoảng, thân thể mềm mại chậm rãi bay lên bầu trời, càng lúc càng cao, vòng sáng thần thánh sau lưng toả ra bạch quang thần thánh, khiến nàng càng có vẻ cao quý.
Trong lúc bất chợt, vẻ mê man trong mắt tản đi, khôi phục trấn tĩnh, trong mắt hiện lên sự đổ nát của Tam Giới, cảnh tượng hỗn độn phá toái, còn có Thiên Cung sừng sững trên tiên khung, Nam Thiên Môn ẩn hiện trong mây.
Từng ký ức cực kỳ lâu đời nhanh chóng hiện lên trong lòng nàng.
Rừng tử trúc ở Nam Hải, đường đi Tây Thiên thỉnh kinh, đánh bại hung thần diệt thế.
- Ta... là Quan Thế Âm!
- Nam Hải Quan Thế Âm!
Dường như rốt cục nàng đã nghĩ thông suốt, nước mắt chảy ra, bên trong nước mắt hiện lên vạn sự hồng trần, có cảm ân, cũng có thương xót.
- Không nghĩ tới, Tam Giới đã không còn...
- A di đà phật...
Trong chốc lát bạch quang hiện lên, y phục trên người Đường thiếu nãi nãi biến thành liên y trắng ngần, đầu đội thuần bạch sa cân, tóc dài ngang eo xõa phía sau.
Nàng đưa tay trái ra, nhất thời muôn vàn đạo bạch quang hội tụ thành một bảo bình sáng lóng lánh, một nhánh liễu nhỏ chậm rãi dài ra.
- Tai hoạ sau này, bổn tọa sao có thể chỉ lo cho thân mình? Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?
Nàng nói xong, thân hình hóa thành lưu quang, lóe lên liền biến mất ở chân trời.
...