Đường Tăng vẫn còn không biết, trong lúc vô tình hắn dĩ nhiên đã thức tỉnh Quan Âm Bồ Tát vốn đã không còn biết gì về tiền kiếp.
Lúc này Đường Tăng đã rời khỏi tinh cầu kia, đi tới một tinh cầu có người tu tiên hội tụ.
Thanh sơn lục thủy, trúc thuyền bập bềnh.
Một đám người tu tiên ở trên thuyền nói chuyện phiếm, thức ăn thanh đạm cùng với rượu ngon, đang tụ tập gặp gỡ.
- Kiềm Tây bí cảnh sắp mở ra, mọi người đều dự định đi đến Kiềm Tây bí cảnh xông xáo, cho nên mục đích của lần tụ hội này là tập hợp mọi người lại chung một chỗ, trao đổi cách hợp tác.
Một người thanh niên anh tuấn nói, tu vi của hắn là Kim Tiên cảnh, đã qua cấp ba mươi, ở chỗ này miễn cưỡng xem như là người mạnh nhất.
- Vậy chúng ta nên hợp tác thế nào?
Một cô gái hỏi.
Đường Tăng cũng ở chỗ này, dung mạo của hắn chừng hai mươi tuổi, tóc dài, mặc y phục cổ trang, không có chút vẻ bất ngờ nào.
- Hợp tác dĩ nhiên là giúp đỡ lẫn nhau, mọi người đều biết bí cảnh rất nguy hiểm, mặc dù là Kim Tiên, sơ ý một chút đều sẽ mất mạng, nếu như ngay cả Kim Tiên cũng chưa tới, đi vào trong bí cảnh càng nguy hiểm vạn phần.
Thanh niên anh tuấn nghiêm túc nói:
- Trong bí cảnh không chỉ có các loại bảo vật và cơ duyên, còn có các loại yêu thú yêu quái, nếu không liên thủ, chúng ta căn bản không thể đi tới nơi sâu bên trong.
Lời vừa nói ra, rất nhiều người đều gật đầu tán đồng.
- Hoa công tử nói rất đúng.
- Không sai, liên thủ đúng là an toàn hơn đơn độc hành động rất nhiều.
- Chuyện liên thủ ta không có ý kiến, nhưng bảo vật lấy được nên phân phối như thế nào đây?
- Phân phối theo công sức bỏ ra, cũng dựa trên thực lực, xuất công không xuất lực thì tuyệt đối không được...
Mọi người thảo luận sôi nổi.
Đường Tăng ở một bên lặng lẽ nghe, vốn là hắn muốn trực tiếp đi tìm Vương Mẫu nương nương, nhưng lại không biết Vương Mẫu dang ở nơi nào.
Tinh vực này dường như cũng không có khu vực chính, tinh cầu tu tiên cũng phân tán rải rác, tuy rằng trên tinh cầu đều có rất nhiều tung tích của người tu tiên nhưng mỗi nơi một khác.
Bây giờ nghe nói những người này muốn xông vào bí cảnh, hắn liền định đi vào trong nhìn một chút, xem có thể có phát hiện mới hay không.
- Vị đạo hữu này, sao ngươi không thảo luận cùng bọn họ?
Bỗng nhiên một cô gái đi tới chỗ Đường Tăng, mỉm cười hỏi:
- Ta xin tự giới thiệu một chút, ta tên là Mộng Thiền Quyên.
Đường Tăng cười cười, nói;
- Mọi người đã thảo luận xong rồi, thiểu số phục tùng đa số không được sao.
- Đạo hữu thật thú vị.
Mộng Thiền Quyên sửng sốt, nhưng lại lập tức cười nói.
- Đạo hữu xưng hô như thế nào?
- Ta gọi là Đường Tăng.
Đường Tăng cười nói.
- Đường Tăng? Ngươi tín Phật sao? Hay là tên chính là Đường Tăng?
Mộng Thiền Quyên nói.
- Tất cả đều đúng.
- Ồ, ngược lại cũng thật hiếm thấy, ta nghe nói tín Phật đều cạo trọc đầu, bây giờ rất hiếm thấy tu sĩ tín Phật.
Mộng Thiền Quyên nói.
- Rất hiếm thấy?
Đường Tăng trong lòng hơi động.
- Đúng vậy, tục truyền rất lâu trước đây, Đạo gia và Phật gia ngang vai ngang vế, nhưng từ mấy ngàn năm trước, Xiển giáo và Tiệt giáo đều ẩn mình, Phật giáo mất tích, Đạo gia liền quật khởi mạnh mẽ, ngày nay tu tiên giới hầu như đều là người của Đạo gia.
Mộng Thiền Quyên giải thích.
- Chuyện là như vậy sao.
Đường Tăng như có điều suy nghĩ.
Xiển giáo và Tiệt giáo này đều do thánh nhân lập nên, có thể thánh nhân đã ngã xuống trong trận đại chiến đó, giáo chúng có lẽ là đã nhận ra điều gì, nên mới ẩn mình.
- Vương Mẫu có thể cũng vì chuyện này mà quy ẩn hay không?
Đường Tăng thầm nghĩ.
- Mộng Thiền Quyên đạo hữu có nghe nói qua về Vương Mẫu nương nương không?
Bỗng nhiên Đường Tăng hỏi.
- Vương Mẫu nương nương? Chưa từng nghe nói qua... Chờ đã, dường như có một chút ấn tượng, tục truyền Cổ Thiên Đình có Vương Mẫu và Ngọc Đế, chắc là ngươi nói về người này?
Mộng Thiền Quyên suy nghĩ một chút rồi nói.