- Oanh...
Trư Cửu Muội còn chưa nói xong, bỗng nhiên chỗ đó của nàng phát sinh nổ lớn, đá vụn bắn tung trời, nàng trực tiếp bị tạc bay ra ngoài.
- Ôi, đau quá...
Trư Cửu Muội kêu thảm.
Đường Tăng lần nữa nhìn về phía người khác.
- Sưu sưu sưu...
Tiểu Bạch Long cùng Sa Tăng bằng tốc độ nhanh nhất thoát đi phạm vi này, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Đường Tăng mỹ lệ.
Tất cả mọi người câm như ve mùa đông, không còn dám nói loạn, bọn hắn đều đã nhìn ra, tâm tình của sư phụ thật không tốt, hiện tại nói loạn, là tìm không thoải mái.
Đường Tăng mặt lạnh, nhìn các đồ đệ chạy xa xa, hoảng sợ nhìn nàng, quát lạnh:
- Tới cho vi sư!
Nhưng tất cả mọi người bất vi sở động, nằm ở trên đất, không dám tới gần, Trư Cửu Muội cũng nằm rạp trên mặt đất, nói cái gì cũng không nổi.
- Không nghe vi sư nói sao?
Đường Tăng phẫn nộ nói, lật tay lấy ra Cửu Hoàn Tích Trượng, cắm trên mặt đất.
Lập tức một cỗ gợn sóng kinh khủng khuấy động, để hai chân mọi người như nhũn ra, từng cái đều nằm rạp xuống.
- Bá bá bá...
Đám người Tôn Ngộ Không vội vàng bò qua, từng cái ngoan ngoãn nhanh chóng bò đến trước mặt Đường Tăng, ngẩng đầu nhìn hắn.
- Sư gia gia? Ngài thật sự là sư gia gia sao? Sư gia gia, ngài cuối cùng cũng trở về, Cửu Muội rất nhớ người.
Trư Cửu Muội là cái thứ nhất mở miệng, phá vỡ yên lặng.
- Đúng a sư phụ, chúng ta đều nhớ lão nhân gia ngài.
Trư Bát Giới cũng mở miệng.
- Sư phụ, không phải chúng ta muốn chế giễu ngài.
Sa Tăng cũng nói.
- Sư phụ, lão Tôn sai rồi.
Tôn Ngộ Không ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất, nhu thuận nói.
- Trong khoảng thời gian này có phát sinh qua chuyện gì không?
Đường Tăng mặt lạnh hỏi.
- Không có việc gì!
Tất cả mọi người trăm miệng một lời nói.
Nhưng rất nhanh bọn hắn lại trăm miệng một lời nói:
- Có việc!
- Chuyện gì?
Đường Tăng hỏi.
- A Di Đà Phật, sư gia gia, đám lừa trọc kia tới qua.
Trư Cửu Muội nói.
- Bọn hắn tới làm gì?
Đường Tăng đã nhìn ra, Trư Cửu Muội biến hóa rất lớn, đầu tiên là chiều cao của nàng, đã cao hơn một mét, tu vi cũng đạt tới Tiên Đế sơ kỳ.
Ngoài ra, Phật quang trên người Trư Cửu Muội nồng đậm, phật ý phát ra, để cho người ta yên tĩnh, thời điểm đối mặt Trư Cửu Muội, tựa như lúc trước đối mặt Như Lai Phật Tổ, chỉ là thiếu đi chút uy thế mà thôi.
- Bọn hắn để Cửu Muội mỗi cách một đoạn thời gian đi Tây Thiên tiếp nhận lực lượng tín ngưỡng.
Tôn Ngộ Không nói.
- Còn có chuyện khác không?
Đường Tăng hỏi.
Tôn Ngộ Không con ngươi đảo một vòng, nói:
- Còn có một việc, hiện tại Nhân giới có rất nhiều yêu quái, tất cả đều là đại yêu, nếu giết khẳng định có thể thu hoạch được đại công đức, ta đều giữ lại cho sư phụ.
Trong khoảng thời gian này Tôn Ngộ Không cũng sờ tinh tường yêu thích của Đường Tăng, thích giết yêu quái nhất, bây giờ thấy sư phụ tâm tình không tốt, muốn hống lão nhân gia vui vẻ.
- Đúng đúng đúng...
- Thật nhiều yêu quái a, bất quá chúng ta đều không có giết, đều giữ lại.
Đám người Ngưu Ma Vương cũng nhanh chóng gật đầu.
- Sư phụ, nếu không chúng ta đi giết yêu quái đi, giết nấu ăn a.
- Cũng có thể nướng.
- Hấp cũng được.
Các đồ đệ líu ríu nói ra đề nghị của mình.
- Tội lỗi, tội lỗi...
Trư Cửu Muội theo bản năng nói, nhưng phát hiện Đường Tăng nhìn qua, vội vàng ngậm miệng, giả dạng làm bé ngoan.
- Các ngươi chỉ biết ăn, những yêu quái kia cũng là sinh mệnh, các ngươi thật sự là quá tàn nhẫn.
Đường Tăng bất mãn nói.
- Đúng đúng đúng, chúng ta quá tàn nhẫn.
Trư Bát Giới nói.
- Ừm, biết sai liền tốt. Ngộ Không, đi bắt một con Chương Yêu về nướng ăn, vi sư đói bụng. (* con mực)
Đường Tăng gật đầu, ngồi ở trên tảng đá bên cạnh.