Bàn tay chạm vào Thạch Bích lạnh như băng, vô cùng cứng rắn.
Đây chắc chắn là Thạch Bích bình thường, hoàn toàn không nhìn ra một chút cổ quái nào.
Đường Tăng cố gắng sử dụng pháp lực đi vào Thạch Bích, lại phát hiện hoàn toàn không làm được, dường như có một cỗ lực lượng thần bí đang ngăn cản pháp lực của hắn đi vào.
“Chắc chắn có điều gì đó rất kì lạ.”
Đường Tăng nhíu mày, sau đó nhìn Bộc Hàng nói:
- Thạch Bích này trước kia có từng xuất hiện tình huống nuốt người khác không?
- Không.
Bộc Hàng vô cùng khẳng định lắc đầu.
- Vậy trước kia Ngộ Không có từng chạm qua Thạch Bích này không?
Đường Tăng hỏi lại.
- Có, Đại Vương trước kia thích nhất cùng chúng ta chơi trong này, thường hay chạm lên khối đá này.
Bộc Hàng nói.
- Vậy thì kì quái.
Đường Tăng nói thầm, sau đó dùng pháp lực của hắn kiểm tra, phát hiện trong động Thủy Liêm này có rất nhiều nơi cứng rắn, khó có thể phá hư được.
Chỉ có một vài địa điểm là đá bình thường, những nơi đó đều đã bị đám khỉ phá hoại hết.
Nghĩ tới cũng đúng, những con khỉ nghịch ngợm thích gây sự, sức khỏe lại lớn như vậy, cả ngày chạy tới chạy lui, vậy thì một cái động phủ cũng nhanh chóng được tạo ra thôi.
Cũng chỉ có một nơi như động Thủy Liêm mới có thể để mấy con khỉ sống đến gần ngàn năm mà không bị hư hại nhiều.
“Những nơi khác mặt dù cũng rất chắc chắn, nhưng vẫn coi như bình thường, dường như đã từng được pháp lực rèn luyện qua, tuy vậy khối Thạch Bích này không có chút pháp lực dao động nào cả.”
Đường Tăng nhíu mày:
- Ta đi tới nơi mà Ngộ Không đã được sinh ra thử xem.
Dứt lời, hắn đã biến mất trong hư không, khiến cả bầy khỉ bàng hoàng, cảm giác sư phụ Đại Vương thần bí mà cường đại, khó trách có thể làm sư phụ của Đại Vương.
Một giây sau, Đường Tăng đã xuất hiện trên núi nơi Tôn Ngộ Không sinh ra.
Nơi này ngay tại bờ Đông Hải, có thể nhìn thấy được Đông Hải rộng lớn, sóng biển điên cuồng, tầm mắt phóng được ra rất xa.
“Ngộ Không sinh ra chính là ở đây sao?”
Đường Tăng tò mò quan sát nơi này, đây là một ngọn núi đứng ngạo nghễ cô độc.
Trên mặt đất có một số tảng đá dày nhìn giống như vỏ trứng, Đường Tăng nhặt lên xem, phát hiện hòn đá này vẫn còn ẩn chứa một tia linh tính Tiên Thiên, nhưng rất yếu ớt.
“Đây là tảng đá sinh ra Ngộ Không?” Đường Tăng kinh ngạc, hắn phóng Thần Giác, cố gắng cảm ứng, phát hiện trong tia linh tính thấp thoáng xen lẫn một loại khí tức rất khó phát hiện ra, dường như là---
“Khí tức của phụ nữ?”
Hai đầu lông mày Đường Tăng nhíu lại, đột nhiên đồng tử hắn co rụt lại, năng lực danh sư Tứ Tinh bị hắn thi triển đến giới hạn, trong mắt hắn, khối đá này tựa như từ máu thịt biến thành.
“Đá ở đây là đá gì vậy? Đã rõ ràng là thịt người hóa đá mà!”
Đường Tăng lắp bắp kinh hãi.
Đúng lúc này, tảng đá trong tay hắn dường như sinh ra một loại dao động khó phát giác, giống như một loại ý chí ý thức vậy.
Loại dao động này mặc dù là Đạo Tổ, không dễ phát hiện ra, nhưng Đường Tăng lại phát hiện được, bởi vì ý chí của hắn được hệ thống cường hóa, đã vượt xa ý chí của Đạo Tổ.
Đường Tăng vội vàng điều khiển ý chí sờ lên ý chí dao động đã 'hóa đá' này.
Trong nháy mắt khi hai loại ý chí va chạm nhau, Đường Tăng thấy được một bức họa: Trong thiên địa có vẻ mờ nhạt, biển rộng gào thét, sóng to gió lớn, một cô gái mặc quần áo da thú ngồi bên bờ biển, hai mắt mòn mỏi nhìn biển rộng, dường như đang mong đợi người mình yêu trở về.