Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 463: Chương 463: Thiên phú dị bẩm (1)




Cà rốt hoang dại đầy khắp núi đồi, mọc rất khả quan, nhìn còn có chút cảnh trí khác, nhưng sư đồ Đường Tăng thấy cảnh này, lại đều theo bản năng sờ lên bụng.

- Những cà rốt này nhiều như vậy, không phải ăn cũng có thể mang thai chứ?

Sa Tăng nỉ non nói.

- Ngươi không nói chuyện, không ai bảo ngươi câm đâu!

Trư Bát Giới giống như bị đâm trúng vết sẹo, hung tợn trừng Sa Tăng.

Sa Tăng lập tức rụt cổ một cái.

Nhưng đây chỉ là bắt đầu.

Sau đó bọn hắn lại thấy được rừng bắp ngô mênh mông vô bờ, tựa hồ cũng là hoang dại, rất kỳ quái, bởi vì mặt đất không có bất luận vết tích xới đất, hoàn toàn là rừng hoang, rất ít cỏ dại.

Sau khi đi qua rừng rậm bắp ngô, lại thấy được rừng cà, vẫn là hoang dại, không nhìn thấy vết tích con người trồng trọt.

Đến cuối cùng, sư đồ Đường Tăng thậm chí thấy được một loại ớt vừa to vừa dài, đỏ như huyết, tướng mạo quỷ dị, để đám người trợn mắt hốc mồm.

- Mẹ nó, kia là dây mướp?

- Kia là tuyết lê? Sao lại dài như thế?

- Ngẫu Mễ Đầu Phát, sao hồ lô kia lại một tiết một tiết, có ba bốn tiết, thật là hồ lô sao?

Hồ lô kia chỉ cỡ cánh tay, một tiết một tiết, nhìn cực kỳ cổ quái.

Ngoài ra bọn hắn còn thấy một loại nấm hoang dại, cao hơn nửa mét, nhưng không bung ô dù, đầu nấm cực kỳ loá mắt.

Đến cuối cùng, sư đồ Đường Tăng đã chết lặng, đều cảm giác nơi này quả thực là địa phương thần kỳ, là Thiên Đường của nữ nhân, bởi vì nơi này có nhiều vật dụng hoang dại không cần tiền như vậy.

- Trách không được nơi này có thể xuất hiện một Nữ Nhi quốc.

Vẻ mặt Đường Tăng ngạc nhiên:

- Nếu địa phương nào mọc đầy búp bê hơi, đoán chừng Nam Nhân quốc cũng có thể sinh ra a.

- Búp bê hơi là cái gì vậy sư phụ?

Sa Tăng hỏi.

- Đây là đồ vật rất tốt, nếu con thích, hôm nào vi sư cho con một cái.

Đường Tăng nói.

- Tạ ơn sư phụ.

Sa Tăng đại hỉ.

Lúc này đã qua buổi chiều, mặt trời nóng bỏng.

Sư đồ Đường Tăng vượt qua dãy núi lớn này, liền thấy được phía trước lờ mờ xuất hiện thôn trang nhỏ.

- Sư phụ, có nhà.

Tôn Ngộ Không cao hứng nói.

Bên cạnh có một dòng sọng nhỏ, cực kỳ thanh tịnh.

Sa Tăng cùng Trư Bát Giới vội vàng chạy qua dùng tay vốc nước sông uống.

- Đừng làm bẩn.

Ngưu Ma Vương cũng chạy qua, trực tiếp nằm rạp trên mặt đất, miệng cắm vào trong sông, dùng sức khẽ hấp.

Toàn bộ nước sông giảm xuống nửa mét.

- Ngũ sư đệ, ngươi là quỷ chết khát sao.

Trư Bát Giới kém chút ăn bùn, vẻ mặt bất mãn.

- Thoải mái, nước nơi này thật là dễ uống.

Ngưu Ma Vương hài lòng vỗ vỗ bụng.

Lúc này đám người Đường Tăng đi tới, Tiểu Bạch Long theo bản năng sờ lên bụng, cái động tác này vừa lúc bị Ngưu Ma Vương nhìn thấy.

Sắc mặt của Ngưu Ma Vương lập tức trắng nhợt:

- Ọe...

Ngưu Ma Vương trực tiếp xoay người nôn mửa.

Trư Bát Giới cùng Sa Tăng cũng kịp phản ứng, đều biến sắc.

- Sẽ không phải ngay cả nước cũng không thể uống chứ?

Sa Tăng muốn khóc, con mẹ nó đây đến cùng là địa phương quỷ quái gì a?

- Lão Trư, lão Sa, các ngươi uống rồi?

Tôn Ngộ Không kinh ngạc, sau đó ôm bụng cười to:

- Ha ha ha ha.

- Sẽ không đến mức ngay cả nước sông cũng sẽ mang thai chứ?

Tiểu Bạch Long hoài nghi.

Đường Tăng thì không nói một lời, bởi vì hắn cảm giác, con sông này tựa hồ mới là con sông uống sẽ mang thai trong Tây Du ký chính bản.

Ngay cả trước đó trong lúc vô tình ăn dưa leo cùng chuối tiêu cũng có thể mang thai, như vậy con sông này...

- A, không có việc gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.