Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 479: Chương 479: Vô Danh hoa nhận chủ (1)




Nhưng Quốc vương không biết là, tình huống của sư đồ Đường Tăng là tương phản, đồ đệ phổ biến cường đại hơn sư phụ, bây giờ cũng chỉ có Sa Tăng cùng Tiểu Bạch Long kém một chút.

- Rõ!

Năm thị vệ không có bất cứ chút do dự nào, lại lách người giấu đi.

Tiểu điện hạ nhanh chóng đứng lên, có chút tức giận và sợ hãi nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không, trong lòng cảm thấy nam nhân này quá thô lỗ, không có chút dịu dàng, vẫn là không muốn nam nhân này cho thỏa đáng.

- Nhuế nhi, con nhất định muốn hắn?

Quốc vương hỏi.

- Con suy nghĩ thêm một chút nữa đã.

Tiểu điện hạ nói.

- Được.

Quốc vương mỉm cười.

Tôn Ngộ Không có chút không hiểu thấu, gãi đầu một cái, sau đó nhìn Đường Tăng nói:

- Sư phụ, con phát hiện phía nam cùng phía tây đều xuất hiện một cỗ yêu khí cực kỳ cường đại.

- Ồ?

Đường Tăng nghe vậy lập tức đại hỉ:

- Yêu quái, bần tăng thích nhất rồi.

- Ngươi thích yêu quái?

Tiểu điện hạ giật mình nói.

Đường Tăng vươn tay, vuốt vuốt ở trên đầu tiểu điện hạ, vò tóc nàng rối bời.

- Ai nha, ngươi làm gì? Ngươi đừng làm rối tóc của ta.

Tiểu điện hạ bất mãn nói.

- Vậy bần tăng đổi một chỗ.

Đường Tăng nói xong, thật sự đổi chỗ, tay chụp vào ngực của tiểu điện hạ.

- Khục.

Bỗng nhiên Nữ Vương ho khan một tiếng, có chút không cao hứng.

Nam nhân mình coi trọng, vậy mà ở trước mặt mình cùng nữ nhi của mình chơi đến như vậy vui vẻ.

- A Di Đà Phật.

Đường Tăng mỉm cười.

- Nam nhân, ngươi thật thú vị.

Tiểu điện hạ cười nói.

- Thiện tai, bần tăng là có danh tự, ngươi có thể gọi ta Đường Tăng.

Đường Tăng nói.

- Đường Tăng nam nhân.

Tiểu điện hạ nói.

Đường Tăng:

-...

- Ngươi phải gọi Đường Tăng soái ca.

Đường Tăng nhắc nhở.

Nam nhân gọi nữ nhân mỹ lệ là mỹ nữ, không nghĩ tới hôm nay có thể nghe thấy nam nhân cũng xưng hô như vậy, Đường Tăng choáng váng.

- Soái ca là có ý gì?

Tiểu điện hạ hỏi.

- Ý là nam nhân rất đẹp trai.

- Đẹp trai là có ý gì?

Tiểu điện hạ lại hỏi.

Đường Tăng che mặt, quả nhiên không phải người của một thế giới, không cách nào giao lưu a!

Đường Tăng che mặt, đột nhiên vỗ mông tiểu điện hạ một cái.

- A. . .

Tiểu điện hạ giống như phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên. Mà Đường Tăng thì đã quay người rời đi, muốn cùng Tôn Ngộ Không đi thu yêu quái.

- Mẫu vương, cái này không nên trách nhi thần, là chính bản thân hắn chủ động.

Tiểu điện hạ thấy thần sắc của Quốc Vương không cao hứng, vội vàng giải thích nói.

...

Thiên Đình, Nguyệt cung.

Ánh sáng Thái Dương mãi mãi chiếu không tới nơi này, có một loại lực lượng thần bí bóp méo tia sáng, để ánh mặt trời lách qua, khiến cho nơi này mãi mãi chỉ có ban đêm.

Bất quá dù vậy, nơi này vĩnh viễn sẽ không tối, bởi vì có một gốc nguyệt quế to lớn cắm rễ ở nơi này.

Cây nguyệt quế to lớn cắm rễ ở trên tiên đảo, thân cây rất cao, cả cây phát sáng, cành lá ánh sao lấp lánh, vung vãi quang hoa, để một tòa cung điện hùng vĩ phía dưới mãi mãi tươi sáng.

Bất quá dù vậy, nơi này vẫn mãi mãi vắng lặng như vậy, bởi vì nơi này quanh năm chỉ có ba người, trong đó một người chỉ có thể hoạt động trong phạm vi cây nguyệt quế.

- Ầm!

Thanh âm lưỡi búa chặt cây nguyệt quế vang lên, một tráng hán phơi bày nửa người trên, huy động cự phủ bỗng nhiên chém vào cây nguyệt quế.

Mảnh gỗ vụn vẩy ra, hóa thành điểm điểm quang mang, dung nhập dưới mặt đất, nhưng chút quang mang này rất nhanh lại bị cây nguyệt quế hấp thu, lỗ hổng vừa chém ra lập tức khép lại.

Hắn đành phải tiếp tục chặt, bất quá động tác vung búa cực kỳ chậm, có đôi khi mấy giờ mới có thể huy động một lần, có đôi khi cách thời gian càng dài.

Có lẽ hắn biết mình căn bản không có khả năng chặt đứt cây nguyệt quế, hoàn toàn không nhìn thấy hi vọng, cho nên dứt khoát lười biếng, chặt một búa lại lười biếng mấy giờ, như thế lặp lại, năm qua năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.