Lý Dương nhẹ nhàng đặt chúng nằm ngang hàng với nhau, màu đen trên hai thanh kiếm hoàn toàn biến mất, qua lớp màng mỏng có thể nhìn thấy màu xanh bên dưới.
Lý Dương cầm lấy khăn ướt rồi nhẹ nhàng lau lên bề mặt thanh kiếm.
Màu xanh gặp nước đã hiện ra hoàn toàn, từng cơn gió nhẹ thổi qua, thanh kiếm lại vang lên như tiếng chim hót vui tai, nói lên niềm vui của chúng. Lý Dương lau chùi cẩn thận hai thanh kiếm, đến chuôi kiếm cũng được chùi qua một lần, mười phút sau, Lý Dương mới lau sạch chúng, thanh kiếm được lau sạch lại hiện lên màu xanh sáng bóng, khác xa một trời một vực với màu đen nhẻm xấu xí trước đó.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến những thay đổi của kiếm cổ thì ngay đến Hà Lão cũng không dám tin, hai thanh kiếm này chính là hai thanh kiếm đen lúc nãy biến hóa mà thành.
Lúc này đến chuôi kiếm đen cũng trở nên sáng bóng, làm cho người ta có cảm giác khác hoàn toàn với cảm giác lúc nãy.
- Sao lại có thể như vậy được? Kiếm cũng biết chơi trò biến thân sao?
Hà San San tròn mắt không tin tưởng, cứ cho như là cô không hiểu gì về đồ cổ, không hiểu về kiếm cổ, thì bây giờ cũng có thể nhìn ra được sự bất bình thường của hai thanh kiếm này.
Thanh kiếm đen lúc nãy là bùn đất, còn thanh kiếm màu xanh này chính là bảo thạch, nó mang một sự thần thánh cao quý không thể xâm phạm được, hoàn toàn không thể so sánh nổi.
Không chỉ có Hà San San kinh ngac mà tất cả mọi người đều mở to mắt ngạc nhiên.
Hai thanh kiếm cổ hiện lên trong mắt mọi người giống như cô bé lọ lem biến thành công chúa vậy.
Lý Dương đưa tay ra với lấy thanh kiếm gần nhất đưa lên cẩn thận quan sát, thanh kiếm này còn làm cho hắn thấy gần gũi hơn cả thanh kiếm Trạm Lô, cầm nó trong tay, Lý Dương thậm chí còn cảm thấy ấm áp.
Lý Dương bước ra khỏi bóng cây, chăm chú quan sát nó dưới ánh mặt trời.
Dưới ánh mặt trời, sự phản quang của thanh kiếm màu xanh vốn dĩ hơi cùn thì giờ lại trở nên sắc bén vô cùng, tỏa ra một làn khí lạnh.
- Lý Dương, trên thanh kiếm có chữ!
Hà Lão chợt đứng dậy, bước nhanh đến, cảnh vệ cũng vội vàng đi theo ông, Hà Lão bước đến cách Lý Dương khoảng ba bước thì dừng lại, là do cảnh vệ khuyên ông đứng ở đó. Bây giờ không ai biết được là thanh kiếm này sắc như thế nào, vì vậy bọn họ không dám để Hà Lão đến gần nhằm tránh khỏi bị thương.
Lời của ông làm mọi người đều hướng sự chú ý lên thân kiếm.
Do bị bóng của Lý Dương che nắng nên mọi người mới nhìn thấy được dòng chữ khắc trên đó, lúc nãy ánh mặt trời chiếu chói quá nên mọi người hoàn toàn không thấy dòng chữ đó.
Lý Dương đặt thanh kiếm trước mặt để mọi người quan sát kĩ hơn, ai cũng nhìn thấy dòng chữ viết gì.
Dòng chữ này khi Lý Dương sử dụng năng lực đặc biệt đã nhìn thấy rồi, dòng chữ này sau khi màu đen trên thanh kiếm bị hấp thụ mới xuất hiện, lúc nhìn thấy chúng, Lý Dương vừa khiếp sợ vừa cảm khái.
- Can Tương chi huyết, Mạc Tà chi hồn!
Ông chậm rãi đọc dòng chữ lên, khuôn mặt càng tỏ ra nghiêm nghị, Can Tương chi huyết, Mạc Tà chi hồn, chỉ cần biết lịch sử Trung Quốc, hiểu về câu chuyện của những người thời cổ đại thì có thể biết được hàm ý của câu này.
Đây là câu chuyện về thanh kiếm thần Can Tương Mạc Tà nổi tiếng, Can Tương Mạc Tà là hai trong mười thanh kiếm thần của Trung Quốc.
- Can Tương Mạc Tà, hai thanh kiếm này đúng thật là Can Tương Mạc Tà sao?
Hà Kiệt bước đến, ánh mắt kinh ngạc, lúc đầu khi Lý Dương mua thêm thanh kiếm nữa, thì người chủ bán kiếm đã nói đây chính là kiếm thần Can Tương, vì bất đắc dĩ nên mới bán.
Tuy nhiên lúc đó chẳng có ai tin cả, ngay cả Lý Dương cũng thế, hắn chỉ là cảm thấy kiếm cổ có gì đó kỳ lạ nên mới mua về để nghiên cứu, hoàn toàn không nghĩ đó là thanh kiếm Can Tương.
Còn lúc này, dòng chữ trên thanh kiếm đã nói cho họ biết, người bán kiếm đó không hề lừa họ.
Một thanh kiếm thần kỳ lại mang thêm tám chữ này nữa đã làm cho mọi người tin rằng thanh kiếm Lý Dương đang cầm trên tay chính là kiếm thần Mạc Tà, còn thanh kiếm đặt trên bàn có dài hơn một chút mua ở hội chùa chính là Can Tương.
Lý Dương lại bước đến cầm thanh kiếm Can Tương lên, mỗi tay cầm một thanh kiếm.
Thanh kiếm này không khắc chữ, tuy nhiên thanh Mạc Tà có chữ là đủ rồi, những người nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ lúc nãy, cảm nhận được linh khí của hai thanh kiếm này thì không ai còn nghi ngờ là chúng không phải một cặp nữa.
- Lưu Cương, lấy một nhánh cây lại đây!
Lý Dương nói nhỏ một câu, kiếm là vũ khí, sự sắc bén là quan trọng nhất, hai thanh kiếm này đã hoàn toàn thay đổi hình dạng, bây giờ vẫn chưa biết được độ sắc của chúng như thế nào.
Nhành cây được mang đến, nó không to lắm, chỉ to hơn ngón tay cái một chút, Hà Lão bước lùi lại, Lý Dương từ từ cầm thanh Can Tương chặt vào nhánh cây.
Lý Dương làm không nhanh, đây chỉ là thí nghiệm mà thôi, phải cẩn thận để không làm Lưu Cương bị thương.
Thanh kiếm xuyên qua nhánh cây, lúc xuyên qua Lý Dương hơi cảm thấy có gì đó cản lại, nếu so với thanh Trạm Lô mà nói, thì thanh Can Tương không sắc bằng, tuy nhiên đây cũng là thanh kiếm vô cùng sắc bén rồi.
Một nhánh cây như thế này thì dao thái bây giờ cũng có thể chia làm hai được, nhưng nếu cắt chậm như Lý Dương thì không thể làm được chuyện đó.
Đặc điểm lớn nhất của hai thanh kiếm này chính là linh khí của chúng, Can Tương Mạc Tà, là một cặp kiếm chí tình trong mười thanh kiếm thần.
Khi thanh Can Tương xuyên qua nhánh cây, Lý Dương lại cảm thấy thanh Mạc Tà như rung động.
Thần kiếm có linh, đây chính là lời ông nói, lúc này Lý Dương đã hoàn toàn tin vào điều đó, Can Tương Mạc Tà chính là một cặp kiếm có linh hồn.
Ông khẽ thở dài chậm rãi nói:
- Can Tương chi huyết, Mạc Tà chi hồn, xem ra truyền thuyết về Mạc Tà lấy thân đúc kiếm là có thật!
Lý Dương gật đầu, có rất nhiều truyền thuyết về Can Tương Mạc Tà, Tam Vương mộ, con của Can Tương báo thù, Mạc Tà lấy thân đúc kiếm, vv…
Tám chữ khắc trên thanh kiếm Mạc Tà đã hoàn toàn chứng minh cho truyền thuyết lấy thân đúc kiếm đó, đây là một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp, cũng không uổng cho tên gọi thanh kiếm chí tình.
Truyền thuyết kể rằng, Ngô Vương thu thập được ngũ sơn chi thiết tinh, chi kim anh, liền lệnh cho đệ tử của Tôn sư Âu Dã Tử là Can Tương đúc kiếm, Can Tương lúc đó đã là một đại sư đúc kiếm nổi tiếng.
Can Tương là đồ đệ của Âu Dã Tử, đồng thời cũng là con rể của ông, người vợ Mạc Tà là trợ thủ đắc lực nhất của Can Tương, hai người liền cùng nhau đúc kiếm, lúc đúc kiếm hai người rất tình cảm, Mạc Tà thường lau mồ hôi và quạt cho Can Tương.
Dung hòa Kim thiết của Ngũ Sơn không như Can Tương nghĩ, ba tháng trôi qua vẫn chưa dung hòa xong, không dung hòa được thì không thể đúc kiếm được, mà như vậy thì Ngô Vương sẽ nổi giận.
Can Tương chỉ là một công nhân, Ngô Vương mà tức giận thì tính mạng hắn khó mà giữ được.
Mạc Tà là con gái của Âu Dã Tử, hiểu biết rất nhiều về đúc kiếm, cô nhìn thấy Can Tương suốt ngày sầu não cuối cùng đã quyết định.
Cách này Can Tương cũng biết, nhưng không hề nghĩ là sẽ sử dụng nó, một buổi sáng sớm, lúc Can Tương tỉnh dậy thì không thấy Mạc Tà đâu cả, trong lòng bắt đầu cảm thấy có điều chẳng lành, liền vội vàng chạy đến lò đúc kiếm, quả nhiên nhìn thấy Mạc Tà đang đứng bên lò kiếm.
Can Tương vội vàng gọi vợ, nhưng Mạc Tà đã từ chối mà nói với hắn:
- Em chưa chết, và cũng sẽ không chết, sau này chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau!
Nói xong, Mạc Tà liền nhảy vào lò, lấy thân mình để đúc kiếm, linh hồn cô đã nhập vào bên trong thanh kiếm thần.
Can Tương đau khổ lấy máu của mình cùng với linh hồn của Mạc Tà, tinh chất của kim thiết trước đây không thể dung hòa được giờ đã biến thành thiếc lỏng, cuối cùng thành công cho ra hai thanh kiếm thần chính là Can Tương và Mạc Tà.
Hai thanh kiếm này bọn họ phải trả giá bằng máu và linh hồn mới có được, Can Tương không làm được nhiều kiếm thần như Âu Dã Tử, thành tựu lớn nhất của hắn chính là hai thanh kiếm thần này, hai thanh kiếm này đã làm cho bọn họ phải trả một giá quá đắt.
Câu chuyện này rất nhiều người được nghe, nó đã từng là câu chuyện tình yêu nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc.
Lúc này dòng chữ khắc trên thanh kiếm đã nói cho bọn họ biết câu chuyện đó là thật, nếu không phải như vậy, thì Can Tương sẽ không để lại tám chữ đó trên thanh Mạc Tà.
Vương Giai Giai biết câu chuyện này, con gái rất dễ dàng xúc động, lại tận mắt chứng kiến sự thần kỳ của hai thanh kiếm này, lúc này cô cũng đang buồn cho Can Tương và Mạc Tà.
- Thanh kiếm này đúng là Can Tương, vậy thì đáng giá bao nhiêu tiền chứ?
Hà Kiệt bậm miệng hỏi một câu làm Vương Giai Giai và Hà San San đều trợn mắt, câu chuyện tình yêu đẹp như thế mà chỉ nghĩ đến tiền.
- Thần khí vô giá!
Ông nhẹ lắc đầu, nói một cách đơn giản nhưng rất rõ ràng, đây là bảo vật vô giá.
Hà Kiệt lại chợt nói:
- Đó là Lý Dương bỏ ra 80 vạn mua về, chẳng lẽ là nhặt được?
Mọi người xung quanh lại quay sang nhìn hắn, lúc này không ai nói gì, nhưng cũng không ai phản bác.
Cho dù là ông cũng không nghĩ là thanh kiếm bình thường Lý Dương mua hồi đó lại chính là thanh kiếm Can Tương, nói là nhặt được thì cũng đúng.
Mọi người lại nghĩ đến thanh kiếm Mạc Tà.
Thanh kiếm Mạc Tà đó Lý Dương chỉ bỏ ra hơn một nghìn tệ để mua về, rẻ hơn so với thanh Can Tương nhiều, hai thanh kiếm đều là kiểm lậu siêu cấp.
Còn nữa, mười thanh kiếm thần, Trạm Lô, Ngư Tràng, Thừa Ảnh đều đã nằm trong tay Lý Dương, bây giờ công thêm hai thanh kiếm này nữa chẳng phải là một nữa số kiếm thần lại lần nữa xuất thế sao, mà còn đều là Lý Dương phát hiện nữa chứ.
Về điểm này thì ông cũng không có lời nào để nói.
Số kiếm thần này mất tích đã rất nhiều năm, một thanh cũng không có, không biết là do Lý Dương may mắn hay là số kiếm thần này mượn tay Lý Dương để lại lần nữa xuất thế.
Bất kể là vì cái gì, thì trong tay Lý Dương giữ được nhiều kiếm thần nhất đó là sự thật.
- Thủ trưởng, lúc nãy có người bên mật vụ nói là có người đến biệt thự tìm Lý Dương, là người Nhật Bản!
Một cảnh vệ đi ra, một lúc sau lại vội vàng chạy vào nói nhỏ với Hà Lão, Hà Lão kinh ngạc ngẩng đầu lên, Lý Dương cũng hơi bất ngờ.
Người Nhật Bản, đã có người Nhật đến tìm đến bọn họ rồi, sau khi Lý Dương từ Toronto trở về thì đây là lần đầu tiên có người Nhật tìm đến tận nhà.