Lý Dương cầm thanh kiếm cổ lên, trong lòng lại có một cảm giác khát vọng.
Sự khát vọng này chính là đến từ thanh kiếm cổ, thanh kiếm dường như đang rung động, cảm giác lo sợ của Lý Dương chính là vì sự khát vọng này.
Hít một hơi thật sâu, Lý Dương lại cúi đầu nhìn thanh kiếm đang đặt trên bàn, nếu đặt hai thanh kiếm lại với nhau thì sẽ nhận ra được sự khác nhau giữa chúng.
Thanh kiếm trên tay Lý Dương có dài và dày hơn một chút.
Thanh kiếm mua từ Nam Kinh đang đặt trên bàn lại rất ngắn, rất mỏng, nhưng chất liệu và kiểu dáng của chúng hoàn toàn giống nhau, vừa nhìn là đã biết chúng được làm cùng một khoảng thời gian.
Sự lo sợ đó mỗi lúc một lớn, thậm chí Lý Dương còn cảm thấy thanh kiếm trên tay đang run rẩy, giống như là đang biểu đạt cái gì đó, miêu tả cái gì đó, rồi lại giống như là đang khẩn cầu cái gì đó.
Cảm giác này rất kỳ lạ, Lý Dương vỗ nhẹ vào đầu mình rồi từ từ đặt thanh kiếm xuống bàn.
Lúc đặt thanh kiếm xuống, tim Lý Dương chợt đập mạnh một cái, ma xui quỷ khiến thế nào lại đặt hai thanh kiếm chồng lên nhau, hai thanh kiếm xếp thành hình chữ “hựu”.
Tuy nhiên hình dạng này không phải Lý Dương cố tình đặt, mà là thanh kiếm tự rơi xuống tạo nên hình như thế.
Lúc hai thanh kiếm vừa tiếp xúc với nhau, tay của Lý Dương đột nhiên tê lên một cái nên thả thanh kiếm rơi xuống, sau đó hai thanh kiếm trở thành hình dạng như bây giờ.
Vào cái khoảnh khắc mà thanh kiếm rơi xuống, Lý Dương còn có một cảm giác rất kỳ lạ.
Hắn chợt có cảm giác, thanh kiếm đang cầm trên tay khi rơi xuống lại rất vui vẻ, rất hưng phấn, Lý Dương liên tục đánh vào đầu mình, bỏ tất cả những cảm giác phi thực tế này sang một bên, một thanh kiếm mà cũng có cảm xúc ư, nếu điều này mà nói ra thì đừng nói là người khác, đến bản thân hắn còn không tin được.
Lý Dương vừa ổn định lại tinh thần thì mắt đột nhiên nheo lại, rồi ngơ ngác nhìn hai thanh kiếm trước mặt.
Thanh kiếm vốn dĩ màu đen, nhưng lúc này lại dần dần hiện từng vệt ngắn dài khác nhau, giống như là những đường hoa văn vậy. Cả hai thanh kiếm đều đang chuyển động, một lúc sau chúng hoàn toàn biến dạng.
Điều làm Lý Dương ngạc nhiên nhất là những việc tiếp diễn sau đó, hai thanh kiếm lúc không có người kiểm soát đã bắt đầu chuyển động trên bàn.
Tất cả những điều này mọi người xung quanh đều nhìn thấy, cũng vì như thế mà Hà Kiệt mới có biểu hiện như nhìn thấy ma vậy.
Hà San San sau khi quay lại nhìn thì chợt quên hết những điều cô vừa nói, cô ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, hai thanh kiếm không có sự tác động của con người đang chuyển động, cái cảnh này đúng thật là kỳ quái.
Nếu không phải đang là ban ngày, xung quanh lại có nhiều người như thế thì có khi Hà San San đã hét lớn lên rồi.
Hà lão đứng dậy, từ từ bước đến, khuôn mặt nghiêm nghị khác thường, cảnh vệ vội vàng chạy đến, cảnh giác nhìn hai thanh kiếm đang chuyển động trên bàn.
Hai thanh kiếm này không có bất kỳ lực kéo gì mà tự mình chuyển động, cũng không biết là có gì nguy hiểm hay không, bọn họ không dám để Hà Lão đến gần.
Lý Dương cũng không ngờ lại có cảnh tượng này xuất hiện, lúc hai thanh kiếm đang chuyển động, hắn tự nhiên sử dụng năng lực đặc biệt của mình.
Trong hình ảnh lập thể nhìn càng rõ hơn mắt thường nhìn thấy nhiều.
Hai thanh kiếm đúng là đang chuyển động, khi chuyển động thì Lý Dương phát hiện ra chất lỏng kỳ bí bên trong thanh kiếm không ngừng loãng ra, hơn nữa còn khuếch tán ra bên ngoài.
Chất lỏng được pha loãng càng ngày càng nhiều, không gian chứa chất lỏng trong thanh kiếm không rộng, khi pha loãng trở nên nhiều hơn nên bên trong càng trở nên chật chội.
- Zi zi !
Một âm thanh nhỏ, bình thường thì sẽ không có ai để ý đến, nhưng khi bầu không khí im lặng thì tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy hết, đến cả hai vợ chồng Lý Quân Sơn cũng vậy.
- Đó, đó là cái gì vậy?
Vương Giai Giai đưa tay chỉ vào chuôi kiếm hỏi nhỏ, chổ chuôi kiếm từ từ chảy ra một chất lỏng màu đỏ, chất lỏng không nhiều nhưng mọi người đều có thể nhìn thấy.
Thanh kiếm xuất hiện chất lỏng màu đỏ là thanh kiếm Lý Dương mua với giá 80 vạn, ngời bán kiếm đã từng nói đây là kiếm thần Can Tương.
Mấy giây sau, thanh kiếm còn lại cũng xuất hiện chất lỏng như thế, Hà lão chau mày lại, tuy là không đứng gần nhưng nhưng thay đổi của thanh kiếm ông đều nhìn thấy hết.
Thay đổi đó cũng là lần đầu tiên ông lão được nhìn thấy.
Lúc này Hà San San hoàn toàn quên đi vụ cá cược với Hà Kiệt, tất cả mọi người đều chú ý vào hai thanh kiếm trước mặt, chú ý đến sự biến hóa của nó.
Lý Dương là người chuyên chú nhất, chỉ có hắn biết sự thay đổi này từ đâu mà có.
Sau khi chất lỏng bên trong thanh kiếm được pha loãng, áp lực của thanh kiếm tang lên, chổ chuôi kiếm chợt xuất hiện một cái lỗ nhỏ, chất lỏng ở bên trong chảy ra qua lỗ này, sau đó chảy vào những đường hoa văn xuất hiện trước đó.
Hoa văn không theo một quy tắc nào cả, đều là những đường ngắn dài khác nhau, vừa để cho chất lỏng chảy vào.
- Giai Giai, cô xem, chúng có giống là đang chảy máu không?
Hà San San chợt nói một câu làm Vương Giai Giai giật mình, cẩn thận quan sát lại lần nữa, hai hàng chất lỏng màu đỏ đó giống như hai hàng nước mắt chảy ra khi người ta khóc vậy.
Nước mắt màu đỏ, đó chính là huyết lệ rồi.
Chân mày của Hà Kiệt, Lưu Cương, và cả Lý Dương nữa đều động đậy, Hà San San chỉ vô tình nói ra như vậy thôi nhưng lại rất có lý.
Hai thanh kiếm này giống như là đang khóc vậy.
Nước mắt chạy dọc theo những đường hoa văn, thanh kiếm như chuyển động nhanh hơn, một lúc sau, chất lỏng như nước mắt này chảy đến giữa thân kiếm.
Hai dòng chất lỏng chảy đến giữa rồi từ từ hòa quyện lại với nhau.
Chất lỏng sau khi hòa quyện không còn là màu đỏ nữa mà biến thành màu xanh, có xuất hiện thêm những bong bóng nhỏ nữa, làm cho mọi người càng thêm kinh ngạc.
Tuy nhiên những bong bóng này lại mang lại cho người ta một cảm giác thoải mái, giống như một ca sỹ xinh đẹp đang hát vậy, cảnh tượng trước mặt như càng thêm vẻ quái dị.
Cảm giác này không chỉ mình Lý Dương có, mà mọi người xung quanh đều cảm thấy như thế.
Chất lỏng tụ lại mỗi lúc một nhiều, bong bóng dần dần khuếch tán ra bên ngoài, xâm chiếm thân kiếm màu đen, Lý Dương càng chau mày hơn, sự rung động trong lòng mỗi lúc một mãnh liệt.
Nếu mắt thường thì chỉ nhìn thấy chất lỏng màu xanh liên tục chảy khắp thân kiếm, nhưng nhờ năng lực đặc biệt của hắn mà hắn nhìn thấy rõ chất lỏng này chảy ra không phải là mù quáng mà là đang cải tạo thanh kiếm một cách có trình tự.
Cải tạo, Lý Dương đang có cảm giác như vậy.
Những nơi có chất lỏng màu xanh tràn lên thì màu đen của thanh kiếm đều biến mất, màu đen này giống như một lớp dầu được rửa sạch rồi thay bằng lớp chất lỏng màu xanh vậy.
Chất lỏng màu xanh sau khi dung nhập vào thân kiếm thì dần dần chảy xuống chuôi kiếm.
Những thứ này, và chất lỏng màu xanh không phải cùng xuất hiện một lần mà có một trình tự nhất định.
Tất cả nếu bằng mắt thường thì không thể nhìn thấy, chỉ nhờ vào năng lực đặc biệt của Lý Dương mới có thể thấy được, nếu không phải là tận mắt chứng kiến thì Lý Dương cũng sẽ không tin có một kỳ tích như thế này xuất hiện.
Thứ đang chảy trên thân kiếm còn chính xác hơn khi được con người kiểm soát nữa.
Sau khi thanh kiếm xuất hiện những bong bóng nhỏ, mọi người xung quanh đều chủ động lùi một bước, Lưu Cương đứng gần nhất cũng cách bàn ba bước, không ai biết được là hai thanh kiếm này sẽ biến dạng như thế nào, có nguy hiểm hay không.
Bên cạnh Hà Lão đang có mấy cảnh vệ cảnh giác quan sát.
Mấy người Triệu Vĩnh và Triệu Khuê cũng đứng bên cạnh Lý Dương và Vương Giai Giai, thực hiện nhiệm vụ của họ, bọn họ là bảo vệ của Lý Dương, bất kể lúc nào đều phải đảm bảo sự an toàn cho Lý Dương.
Mọi người đều tròn to mắt, Hà San San tựa người vào Hà Kiệt, còn bụm miệng lại nữa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, mười phút sau, những bong bóng màu xanh dần dần biến mất, ngoài Lý Dương ra, không ai biết được số chất lỏng lúc nãy đã đi đâu.
Cũng chỉ có Lý Dương nhờ năng lực đặc biệt của mình mà nhìn thấy chất lỏng màu xanh phủ lên thân kiếm màu đen đó đã trở về bên trong thanh kiếm, yên lặng nằm ở đó.
Những điều vừa xảy ra giống như một vòng tuần hoàn vậy.
Thanh kiếm từ từ dừng lại, tuy nhiên hình dạng hai thanh kiếm không có gì thay đổi nhiều cả, ngoài hai chuôi kiếm màu đen ra thì toàn thân thanh kiếm biến thành màu xanh, phía trên còn có một lớp màu xanh lá mỏng.
Cái này giống lớp đường trên viên kẹo mềm hồi trước vậy, đụng nhẹ một cái là có thể rơi mất.
Thanh kiếm cổ đã dừng hẳn, giữa hai thanh kiếm chợt kêu lên một tiếng giòn vang, tiếng kêu ong ong, vừa giống như là đang rung lắc, vừa giống như đang muốn nói điều gì với nhau.
Cái cảm giác vui thích đó lại ngập tràn trong lòng mọi người.
Đến mấy người cảnh vệ Lưu Cương cũng vậy, ai cũng không dám tin nhìn vào hai thanh kiếm trên bàn, bọn họ cảm nhận được sự vui vẻ từ hai thanh kiếm, điều này bọn họ hoàn toàn không dám nói ra.
- Thần kiếm có linh, đây chính là thanh kiếm thần có linh hồn, Lý Dương, lấy ít nước ấm lại để rửa sạch thân kiếm.
Ông chợt thở dài nói với Lý Dương một câu, khuôn mặt đậm vẻ cảm khái.
- Để tôi.
Hà San San nói rồi chủ động chạy đi lấy nước
- Không được, quay lại đây!
Ông chợt gọi một tiếng, Hà San San kinh ngạc quay đầu lại, cô không ngờ mình chủ động đi thì ông lại phản đối.
Ông nhìn Hà San San rồi nhìn hai thanh kiếm trên bàn chậm rãi nói:
- Thần kiếm có linh, chúng chắc chắn là một cặp, vừa mới được hội ngộ, lúc này rửa sạch chúng chỉ có thể là chủ nhân của chúng thôi!
Mọi người hơi rung mình, ông liên tục nói hai lần là thần kiếm có linh, hơn nữa thần sắc rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang đùa.
- Vâng, để con!
Lý Dương hít sâu, trong lòng hắn chợt có cảm giác kêu gọi, là hai thanh kiếm đang kêu gọi.
Trong nhà có sẵn nước nóng nên tìm chút nước ấm cũng không khó, một lúc sau, Lý Dương bưng chậu nước đến, và cầm theo một cái khăn lau sạch sẽ nữa.