Lão Tống đột nhiên nói lên, mấy người xung quanh đều im lặng gật đầu.
Lão Tống không nói từ nó là ai, nhưng mọi người đều hiểu, lão nói chính là Hắc Long trong chiếc vòng tay, lúc này con Hắc Long trong chiếc vòng tay quả thật làm cho mọi người có cảm giác rất vui.
Bọn chúng giống như một đứa trẻ, đang vui vẻ chơi đùa.
Cảm nhận của Lý Dương là rõ nhất, bởi vì nguồn vui sướng này cũng lôi kéo hắn, đang cầm chiếc vòng tay, trong tay Lý Dương có cảm giác rất lành lạnh, trên người còn có cảm giác thoải mái không nói nên lời.
Bây giờ gần tháng sáu, thời tiết bên Bình Châu rất nóng bức, cầm chiếc vòng tay, làm hắn dường như đang ở trong mùa xuân.
Tiếng ở dưới đài nhỏ hơn một chút, nhưng mọi người đều rất kích động.
Cơ thịt trên mặt Hoắc Tư tiên sinh cũng không ngừng co rụt lại, nắm chặt hai ta, tác phẩm của tông sư, đúng thật là tác phẩm của tông sư, món bảo bối này quả thật người bình thường không thể làm được.
Bảo bối như thế này, cũng nên đem ra bên ngoài, nhưng nó thật sự đã xuất hiện bên ngoài rồi.
An Văn Quân, Sang Dala cũng đều sửng sốt.
Bọn họ đứng gần nhất, vị trí gần trước nhất, hai người đều nhận ra, chất liệu của chiếc vòng tay này là loại long thạch cực kỳ hiếm thấy, loại long thạch Phỉ Thúy, phối trên Hắc Long thần kỳ này, đây thật sự là thần khí quốc bảo, vật báo vô giá.
Bảo bối như thế này, chính bọn họ cũng rất muốn có.
Đương nhiên, bọn họ khát vọng mình có được bảo bối, mà không phải đem bảo bối mang cho công ty hay gia tộc, đặc biệt là An Văn Quân, hận không thể trực tiếp vứt bỏ cái vòng trên tay.
Trên tay cô ấy chính là chiếc vòng tay pha lê cao cấp, đáng tiếc chiếc vòng tay như thế này so với chiếc vòng ta Hắc Long trước mặt, làm sao cũng không được.
- Lý, Lý Dương, có thể cho tôi xem một chút không?
Lão Hồng run rẩy hỏi một câu, bọn họ thấy chiếc vòng tay thấy một tháng rồi, cũng không phát hiện được sự thần kỳ của chiếc vòng này, Trần Vô Cực cũng chưa đề cập qua chuyện này.
Tốt!
Lý Dương liền đem chiếc vòng tay này chuyền qua, lần này lão Hồng nghĩ oan cho Trần Vô Cực rồi, chính là chính Trần Vô Cực, cũng không biết chiếc vòng ta này còn có công năng như vậy.
Cầm chiếc vòng tay, lão Hồng lại có cảm loại cảm giác khác biệt.
Loại cảm giác này không giống như lúc nãy, làm sao không giống lão cũng không rõ, nhưng lão dám cam đoan, chiếc vòng tay này thật sự đã có thay đổi so với trước kia.
Qua một hồi sau, lão Tống lại tiếp lấy chiếc vòng tay.
Lão giống như lão Hồng, đều có cảm giác không bình thường, chân mày của lão hơi nhăn lại, vuốt nhẹ chiếc vòng, trong đầu nghĩ nghĩ nhức óc.
- Đông ấm hạ lạnh? Trong đầu lão Hồng chợt lóe lên, bỗng kêu to.
Lão Hồng hơi sửng sốt, nhớ lại cảm giác vừa nãy.
Đích thực, cầm chiếc vòng tay làm cho lão có cảm giác mát rượi thoải mái, còn muốn thoải mái hơn so với mái điều hòa trong phòng, bây giờ Lý Dương từ từ giơ lên, đây là cái sân rộng bên ngoài trời, đứng ở đây không tránh khỏi nóng bức.
Nhưng lúc cầm chiếc vòng trên tay, lại không có cảm giác nóng bức, bỏ chiếc vòng tay xuống, không khí nóng nực bên ngoài tựa như đang lùa vào trong cơ thể mình.
Lão Tống nắm lấy chiếc vòng tay một hồi, lại vội vàng đưa cho lão Tề.
Lão đứng bên cạnh chờ sốt ruột, đang cầm chiếc vòng tay, nóng nực ở bên ngoài dường như bị xua tan hết, cả người thoải mái tựa như được ngâm trong nước ấm, lại dường như đang đặt mình trong cảnh thiên nhiên mùa xuân, đang tận hưởng trận gió xuân.
Theo như lão Tống nói đông ấm hạ lạnh, đông ấm không biết có thể có không, nhưng hạ thì tuyệt đối là có.
Phỉ Thúy Vương, còn có mấy vị lãnh đạo của Trung Bảo Hiệp đều cùng sờ qua chiếc vòng tay, trên mặt mọi người đều tỏ vẻ cảm thán, cuối cùng Trần Vô Cực cũng đem chiếc vòng tay này ra ngoài.
Chân này của lão nhăn lại rất nhanh, sau khi lão làm ra chiếc vòng tay này, đây là lần đầu tiên lấy ra khỏi ngoài phòng.
Trước đây bọn họ thưởng thức qua ở trong phòng, cũng có sờ qua, nhưng cũng không có cảm giác như thế này, bây giờ Trần Vô Cực cũng không biết có phải là do đặt ở bên ngoài không.
Thần khí triển hiện ra, ở phía dưới càng thêm náo nhiệt, tác phẩm của đại tông sư này, còn hơn cả tưởng tượng của mọi người.
Nếu thật có thần hiệu đông ấm hạ lạnh, vậy là rất tốt, nếu ở cổ đại, tuyệt đối là bảo bối hoàng đế chuyên dùng, bất cứ ai cũng đừng nghĩ sẽ chạm tới nó.
- Lão Trần chúc mừng ngài, đây thật sự là quốc bảo thần khí thật!
Trưởng hiệp hội bảo ngọc bỗng nhiên khom lưng, hơi cúi xuống trước mặt Trần Vô Cực, lão đang biểu đạt một trong những loại tình cảm tôn kính đối với cao nhân chân chính.
Mấy vị lãnh đạo, đều có vẻ mặt và động tác giống nhau, Trần Vô Cực, nhất đại tông sư, đây đã là chuyện không tranh cãi, sau ngày hôm nay, không còn ai nghi ngờ.
Lão Hồng há miệng thở dốc, lại lắc đầu.
Tuyên bố thân phận tông sư Trần Vô Cực, nên phải là ông, nên sau khi triển lãm xong chiếc vòng tay phải tuyên bố, nhưng lúc này đã loạn rồi, ai cũng không ngờ chiếc vòng tay Hắc Long này có một lần bạo phát như vậy.
Nếu đã loạn rồi, lúc này làm mọi người biết thân phận tông sư của Trần Vô Cực cũng rất tốt.
Lời nói của mấy người lãnh đạo làm cho rất nhiều người sửng sốt.
Trần Vô Cực, tông sư mới chính là Trần Vô Cực, rất đông thầy chạm ngọc ở dưới đài đều bắt đầu la cuồng lên, đặc biệt là các sư chạm ngọc từ Yết Dương tới, kích động nhất, cũng điên cuồng nhất.
Trần Vô Cực là người Yết Dương, là trụ cột tinh thần Yết Dương của bọn họ, hôm nay trở thành tông sư, càng là sư tổ của Yết Dương bọn họ.
Văn hóa chạm ngọc của Yết Dương đã có hơn hai trăm năm, nhưng không thể so với Bắc Kinh, nhưng có Trần Vô Cực sẽ không giống như vậy.
Bọn họ có người dẫn đầu của mình, có tổ sư gia của mình, Yết Dương tương lai, nhất định ở trong nước sẽ có vị trí phù hợp với bọn họ, một đại tông sư, giới chạm ngọc đến nay cũng chỉ có hai vị tông sư, một vị Lục Tử Cương, một vị khác là Trần Vô Cực chắc hẳn ai cũng biết.
- Khai sơn lập phái, khai sơn lập phái...
Dưới đài phần đông là các sư chạm ngọc Yết Dương đều hô to lên, Yết Dương gần Bình Châu nhất, hơn nữa sức ảnh hưởng của Trần Vô Cực rất lớn, mặc dù không ai biết chuyện gì, phần lớn sư chạm ngọc đều đến.
Chỉ tính riêng Yết Dương đã có mấy trăm người.
Mấy trăm người đều hô to, dần dần cũng có một số người góp vui cùng la to với bọn họ, âm thanh càng lớn hơn.
Khai sơn lập phái, đây là khác vọng của rất nhiều sư chạm ngọc Yết Dương.
Khai sơn lập phái, lấy Trần Vô Cực để khai sơn tổ sư, Yết Dương chạm ngọc nói không chừng còn có thể tiếp tục phát triển trên ngàn năm, trở thành một trong những nơi chạm ngọc trọng yếu nhất.
Điềm này không ai nghi ngờ, chạm ngọc Tô Châu có Lục Tử Cương và không có Lục Tử Cương khoảng cách có thể nói khác nhau một trời một vực.
Không nói khác, như Vô Tích, Thượng Hải gần Tô Châu sản nghiệp chạm ngọc giống như nơi đó đều phát đạt, nhưng bọn họ cơ bản mà nói lại không thể so sánh với Tô Châu.
Nội tình hình này, chính là Lục Tử vừa mang đến.
Nhiều người thế này cùng la to, làm cho Trần Vô Cực cũng cực kỳ trở nên kích động, trong mắt đang chớp động ánh sáng trong suốt.
Bất luận nói như thế nào, chiếc vòng tay này là lão làm ra, hơn nữa dưới trạng thái thiên nhân hợp nhất làm ra, có lẽ thật có chút có thứ gì đó đang ở bên trong mà lão không lý giải được.
Chiếc vòng tay lại là tác phẩm của tông sư chân chính, cái danh tông sư này, chỉ có thể đặt ở trên đầu hắn.
Trần Vô Cực đi tới trước đài, lão Hồng, Lý Dương tự động lui về phía sau, nhường chỗ lại.
Nhân vật chính của ngày hôm nay, hoàn toàn chính là Trần Vô Cực.
- Khai sơn lập phái, không thành vấn đề!
Trần Vô Cực hô to, dưới đài rất nhiều người sửng sốt, liền hoan hô một trận, các sư chạm ngọc Yết Duong la to nhất, kích động nhất.
Các thầy chạm ngọc ở chỗ khác chỉ có thể ghen tị nhìn bọn họ, mà không biết làm sao.
Ai bảo tông sư xuất hiện lần này không phải là người đứng đầu của bọn họ, nhưng vừa nghĩ sự thần kỳ của chiếc vòng tay lúc nãy, ánh mắt của các sư chạm ngọc đều trở nên nóng bừng, những người trẻ tuổi này hoàn toàn súng bái Trần Vô Cực.
Người có chút tâm ý, còn muốn sau này phải dọn đến Yết Dương, tranh thủ bái môn hạ của tông sư.
Mọi người hoan hô, lão Hồng thoát có chút sửng sốt, lại lập tức cười, Trần Vô Cực khai sơn lập phái là tất nhiên, cái này liên quan đến cả tương lai của giới chạm ngọc Yết Dương.
-- P --
Cho dù ông không đồng ý, các sư chạm ngọc của Yết Dương cũng sẽ không đồng ý, nhất định sẽ lên trên trời cầu xin, cuối cùng làm cho Trần Vô Cực đứng ra.
Sức ảnh hưởng của tông sư là rất lớn, bất cứ ai cũng không bỏ qua sức ảnh hưởng này.
Nhưng bọn họ lại không biết, sở dĩ Trần Vô Cực đồng ý khai sơn lập phái, đảm đương chức vụ tổ sư gia này, trong lòng nghĩ nhiều nhất chính là Lý Dương.
Khai sơn lập phái, Lý Dương là đại sư huynh, tương lai bất kể hắn ở đâu, nơi Yết Dương này sẽ là nơi mà hắn có danh vọng cao nhất, không chút nói khoa trương, có thể gần như Trần Vô Cực.
Sau khi khai sơn lập phái, vai vế chính càng trở nên quan trọng.
Như vậy đối với phát triển của Lý Dương sau này cực kỳ tốt.
Nhắm mắt làm liều không thể có người có thành tựu lớn, Lý Dương xuất đạo trễ, tiếp xúc chạm ngọc càng trễ hơn, lúc này xem như một bước rất lớn cho hắn.
Mọi người dưới đài tiếp tục la lớn, Trần Vô Cực đang đứng trước đài lại nói thêm mấy câu.
Mỗi lần ông nói xong, tiếng dưới đài lại một lần lớn thêm, sức ảnh hưởng của tông sư lúc này đã khai triển ra rồi.
Bất luận là những sư chạm ngọc đó, hay là người yêu thích đổ thạch bình thường, lúc này đều lớn tiếng gào thét kích động, một đại tông sư, bọn họ đã chứng kiến một đại tông sư sinh ra, sự kiêu ngạo này, không thể dùng từ ngữ mà diễn tả được.
Rất nhiều người may mắn đến sớm, có những người dựa theo thới quen trước đây, là sau khi công bàn khai mạc mới đến, nói như vậy thì đã bỏ lỡ tình cảnh phấn kích lúc nãy rồi.
- Im lặng một chút, mọi người im một chút, tôi có chuyện quan trọng cần tuyên bố.
Trần Vô Cực phất tay, giọng của ông không lớn, nhưng dưới đài rất nhanh từ từ im lặng, không lâu không còn có âm thanh gì.
So với lão Hồng nói lúc nãy còn hữu dụng hơn, lúc lão Hồng muốn mọi người im lặng, phía dưới còn có người nhỏ tiếng bình luận, tuyệt đối không giống như bây giờ, lặng ngắt như tờ.