Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 989: Chương 989: Đại hội tông sư (3)






Đối với phản ứng ở dưới, lão Hồng rất hài lòng

Tông sư phải nên chấn động như vậy, phải để người ra kinh hoàng, một đại tông sư, chính là tông sư của giới ngọc thạch bọn họ, mỗi một người ở hiện trường đều nên có cảm giác kêu ngạo.

Tiếp theo, rất nhiều người cũng đoán được vị tông sư mới này rốt cuộc là ai.

Có người nói là lão Hồng, cũng có người nói là lão Tề hay lão Tống, thậm chí có người nói tông sư mới là Phỉ Thúy Vương hoặc là Lý Dương, nhưng cũng có rất nhiều người thông minh, bọn họ đều nhìn Trần Vô Cực.

Trên đài, Trần Vô Cực đang ngồi ở giữa, lão mặc y phục có màu sắc không giống như người khác, tỏ ra thần tình nhất, vị tông sư mới này, rất có thể chính là đại sư cấp đỉnh này.

Càng huống hồ, Trần Vô Cực là vị đại sư xuống núi gần nhất duy nhất.

Rất có thể sau khi Trần Vô Cực xuống núi, lại làm ra đột phá, trở thành một đại tông sư.

Người thông minh vẫn còn rất nhiều, bọn họ không đoán ra hết tất cả, nhưng cũng gần tiếp cận sự thật, về phần những người đoán đại tông sư mới là Phỉ Thúy Vương và Lý Dương, thuần túy mà nói là chỉ là góp vui, tất cả ai nói hai người bọn họ, đều là những người mới yêu thích đổ thạch.

Đợi cho phía dưới bàn luận một hồi, lão Hồng mới vươn hai cánh tay ra, trong hư không khoát khoát xuống dưới, ý bảo mọi người im lặng.

Âm thanh dưới đài cũng dần dần ít đi, trên mặt lão Hồng lại nở một nụ cười.

- Ta biết mọi người đều rất kích động, đều rất muốn biết vị đại tông sư mới của chúng ta là ai, nhưng trước khi tuyên bố vị đại tông sư này, xin mọi người hãy thưởng thức qua tác phẩm của đại tông sư mới, xin mời Lý Dương mang tác phẩm của đại tông sư lên bụt đài.

Lão Hồng lớn tiếng nói, Lý Dương chậm rãi đứng lên, đi về hướng lão Hồng.

Dưới đài có rất nhiều nhân viên công tác vội vã lên đài, bố trí máy ghi hình rất đơn giản, một chút thuận tiện để mọi người dễ nhìn thấy bảo bối hơn, dù sao vòng tay cũng rất nhỏ, người ở dưới đài hoàn toàn không thể nhìn thấy chiếc vòng tay thần kỳ này.

Vòng tay Hắc Long chính là bảo bối của Lý Dương, lần này được Lý Dương lấy ra để mọi người triển lãm, bất cứ ai cũng không có ý kiến.

Lý Dương bước ra, dưới đài có vô số người yêu thích đổ thạch càng thêm kích động, có rất nhiều người còn gọi tên của Lý Dương, những người yêu thích đổ thạch này có lẽ không biết lão Hồng, Trần Vô Cực là ai, nhưng chắc chắn biết Lý Dương.

Một số người của công ty châu báo còn ngơ ngác nhìn lên đài.

Bất luận là lão Hồng hai là Lý Dương, Phỉ Thúy Vương hài là Trần Vô Cực, đối với những công ty châu báo mà nói đều là quý nhân cần phải nịnh bợ, quý nhân nhiều như vậy cùng tập trung một chỗ, bọn họ cũng có cảm giác choáng váng.

Nếu có thể mời những người này gia nhập công ty, danh tiếng của công ty bọn họ sẽ rất nhanh đứng đầu cả nước.

Đương nhiên, đây chỉ là cách nghĩ của những công ty châu báo, mời toàn bộ họ đến công ty, trên cơ bản là chuyện không thể xảy ra.

Lý Dương chầm chậm đi tới trước đài, từ trên người lấy ra cái hộp gấm.

Hộp gấm rất nhỏ, Lý Dương trực tiếp đặt cái hộp lên bàn, nhìn thấy cái hộp này, âm thanh phía dưới càng nhỏ hơn, hơn tám ngàn con mắt đều dồn về Lý Dương, cho dù hắn sớm biết trường hợp này, lúc này cũng có chút khẩn trương.

Bình ổn tâm trạng, Lý Dương mới từ từ mở hộp ra.

Vòng tay Hắc Long đó, lập tức được bày ra trước mắt mọi người.

Vòng tay loại long thạch, có ánh huỳnh quang đặc thù, lúc này dưới ánh mặt trời ánh sáng huỳnh quang này càng thêm chói mắt, huỳnh quang như ngọc trên biểu hiện bình thường chảy xuôi, mang một cảm giác tự nhiên không nói nên lời.

Mặt trong vòng tay, con hắc long không ngừng di chuyển càng thêm thần kỳ, lão Hồng cách vòng tay gần nhất, lúc nhìn thấy cái vòng tay trong lòng bất giác tán thưởng một cái.

Vòng tay này lão nhìn thấy qua rất nhiều lần rồi, còn tận mắt nhìn thấy món đồ xuất thế.

Bảo bối thế này, dường như lão nhìn chưa đủ nhìn một lần lại một lần khen ngợi, có lẽ đây là sức mê hoặc của tác phẩm của tông sư.

Lý Dương cầm vòng tay ra, lúc cầm vòng tay, trong lòng hắn có một cảm giác liên tưởng tới chiếc vòng tay, con Hắc Long dao động với tốc độ càng nhanh, từng vòng từng vòng đang dao động, dường như rất vui.

Lý Dương giơ cao vòng tay, người đứng ở đầu hàng đều có thể nhìn thấy con Hắc Long bên trong vòng tay, tất cả đều kinh ngạc há hốc mồm.

Vòng tay xinh đẹp, Hắc Long thần kỳ, tác phẩm của vị tông sư này làm cho người ta kinh ngạc không ít.

Lý Dương đang giơ vòng tay, trong lòng hơi khẽ động, năng lực đặc biệt của hắn khai mở không tự nhiên, hắn cũng không biết tại sao lúc này lại khai mở năng lực đặc biệt, trong lòng chính là có cảm xúc như vậy.

Trong cảm xúc này, hắn đã khai mở năng lực đặc biệt.

Lần khai mở này, là khai mở trong phạm vi rộng nhất, lấy Lý Dương làm bán kính, trong vòng phạm vi năm mươi thước, bao gồm tất cả đồ vật xung quanh đều hiện ra dưới dạng hình lập thể.

Hình lập thể lập tức phơi bày tất cả bí mật.

Tất cả xung quanh Lý Dương đều không chú ý tới, hắn chỉ chú ý tới con Hắc Long trong vòng tay và sợi màu đen.

Trong lúc này, trong lòng hắn lại dâng lên một ý tưởng táo bạo, sau khi có cách nghĩ này, tim của hắn đập loạn lên không ít, cách nghĩ này quả thật rất lớn gan, nghiêm túc mà nói là rất điên cuồng.

Đột nhiên hắn nghĩ, trước đông đảo mọi người làm tách sợi màu đen này ra, để Hắc Long và vòng tay chạm vào nhau, sẽ có kết quả như thế nào.

Tách sợi màu đen Lý Dương đã làm qua rất nhiều lần rồi, cũng muốn thể làm trên loại ngọc khí vòng tay Hắc Long, ngoại trừ cái vòng tay ra, sợi màu đen bên trong không bị ngọc khí bên ngoài bao phủ.

Chỉ có thử nghiệm trên chiếc vòng tay này vẫn chưa làm qua, lúc này, trong lòng Lý Dương loại cảm giác muốn thử nghiệm này rất mãnh liệt.

Hắn cũng hiểu được, lúc này ở đây hoàn toàn không có thời gian để thử, muốn làm thử nghiệm này, đợi sau khi quay về, trong phòng mình là thích hợp nhất, vòng tay này vốn là của hắn, sau đại hội tông sư này Trần Vô Cực sẽ đem chiếc vòng tay này trả lại cho hắn.

Nhưng khát vọng này, vẫn đang sục sôi trong lòng Lý Dương.

Ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao lại có cảm xúc này.

Dần dần, Lý Dương áp chế không được khát vọng này, sợi màu đen từ trong tay hắn từ từ tách ra, chiếc vòng tay đang ở trên tay hắn, sợi màu đen cách chiếc vòng tay rất gần.

Tim của Lý Dương càng đập nhanh hơn, sợi màu đen từ từ dịch chuyển, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ sợi màu đen xuất hiện.

Dưới mắt thường trong này chỉ là trống rỗng, chỉ có dưới hình lập thể mới có thể nhìn thấy sợi màu đen đang từ từ được tách ra.

Sợi màu đen tách ra càng lúc càng nhiều, cách vòng tay cũng càng ngày càng gần, lúc cách vòng tay chỉ có một milimet, trong lòng Lý Dương hơi do dự, sợi màu đen cũng ngừng ở đó.

Vừa ngừng lại, nguồn khát vọng đó lại một lần nữa chiếm cứ tâm Lý Dương, tim của hắn lại đập nhanh hơn.

Dùng sức nuốt nước bọt vào trong, Lý Dương lại khống chế sợi màu đen dịch chuyển về phía trước, sợi màu đen cuối cùng cũng tiếp xúc vòng tay.

Cái sợi màu đen đó tiếp xúc với chiếc vòng tay, đầu của Lý Dương liền chấn động mạnh, giống như là có người đang cầm, gõ thật mạnh vào bên tai hắn, giống như cái còi xe ô tô mà hắn chạy.

Trong tai của Lý Dương chỉ có tiếng ong ong, hình lập thể tự động biến mất, sợi màu đen đó cũng chạy trở lại vào trong.

Lý Dương dùng sức lai mạnh đầu, mấy phút sau, hắn mới từ từ phản ứng trở lại, đợi sau khi phản ứng trở lại, liền đứng sửng sờ ra ở đó.

Dưới đài, lúc này không dưới chín trăm người, nhiều người thế này ở đây, không có ai nói, mỗi người đều có biểu tình giống nhau, tất cả đều mở trừng mắt nhìn lên đài.

Trên mặt mọi người đều có sự chấn động, giống như nhìn thấy sự việc gì đó rất lạ lùng.

Theo ánh mắt của bọn họ, Lý Dương nhìn theo tay mình, ngay sau đó, hắn cũng há to miệng, mở to hai mắt nhìn, giống như nhìn thấy quỷ.

Gặp quỷ không đến mức như vậy, gặp rồng ngược lại mới là thật.

Trên tay của Lý Dương vẫn đang cầm chiếc vòng ngọc, đang giơ lên ở đó, mà trên cái vòng ngọc, lại toát ra một con rồng màu đen, không phải là con rồng nhỏ trong chiếc vòng, một con Hắc Long trong suốt đang bay lơ lững trên không.

Thân rồng ít nhất có hơn một m, rộng hơn mười mm, trong suốt, tựa như đang tự chuyển động trên không trung, mà Hắc Long đó, lại đang nằm trên vòng tay của Lý Dương.

Trần Vô Cực, Phỉ Thúy Vương, lão Hồng, lão Tống tất cả đều ngồi trên ghế chủ, đều đứng mạnh lên.

Chính bản thân Trần Vô Cực, cũng trừng to mắt, không dám tin tất cả trước mặt đang nhìn thấy.

Con Hắc Long đó trong chiếc vòng chạy ra ngoài, hơn nữa thân của nó rất trong suốt trong không trung, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, chính bản thân Trần Vô Cực cũng không tin.

Chiếc vòng tay long thạch này chẳng phải là chính tay lão làm ra sao?

Khoảng chừng hơn hai phút, Hắc Long lại chầm chậm trở vào trong chiếc vòng, Lý Dương đang cầm chiếc vòng, đang giơ lên, lúc nãy vẫn đứng ngẩn ngơ ở đó, không có phản ứng gì.

Ầm!

Qua chừng một phút, dưới đài cuối cùng cũng có phản ứng, phản ứng này cực kỳ nhiệt liệt, tất cả mọi người xung quanh đều hò hét, kêu la điên cuồng, nhất là các sư chạm ngọc, rống cổ, đỏ mặt.

Bọn họ nhìn thấy gì, một vòng tay Hắc Long huyền ảo, tuyệt đối xứng đáng được gọi là thần khí, thật sự là tác phẩm của tông sư.

Tác phẩm của tông sư này, làm chấn động lòng người, cũng làm cho mọi người hiểu, thật sự có một tông sư được sinh ra.

Lão Hồng, lão Tống đều tỏ ra hoang mang kinh hãi, chiếc vòng tay này trước đó bọn họ đã xem qua rồi, hơn nữa đã xem qua không chỉ một lần, ai cũng không biết chiếc vòng tay này còn có công năng như vậy, còn có một màn thần kỳ như vậy.

Thêm điểm này, chiếc vòng tay này đã không còn là ngọc bài phong nhuyễn và ngọc tỉ truyền quốc.

Địa vị của Trần Vô Cực càng được nâng cao, cho dù trong đại tông sư, lão cũng được xem là người lợi hại nhất, đương nhiên, Trần Vô Cực có thể làm ra tác phẩm truyền kỳ như vậy.

- Lão... lão Trần, không ngờ bảo bối ngài làm ra, thần kỳ như vậy!

Trần Vô Cực bên cạnh lão Tề, liếc nhìn Trần Vô Cực rất phức tạp, cảm thán nói một câu, thần sắc của lão Tống bên cạnh càng phức tạp hơn, những thần kỳ này còn vượt xa tưởng tượng của bọn họ, cho dù bọn họ làm cho đến chết, cũng không thể làm ra bảo bối như thế này.

Trần Vô Cực cũng không có vui mừng, ngược lại nơi khóe miệng còn tỏ ra chua xót.

Lão không nói gì, ngay cả chính mình cũng không biết chiếc vòng tay này có điểm thần kỳ như vậy, lão muốn giải thích cũng không thể, thẳng thắn là không biết nói gì.

Trong lòng lão, lại tỏ ra ngờ vực, đây thật sự có phải là bảo bối chính tay lão làm ra không?

Hắc Long biến mất, lại dịch chuyển khoan khái trong chiếc vòng tay.

Lý Dương lại chậm rãi buông chiếc vòng tay xuống, Trần Vô Cực, lão Tề đều đứng xung quanh Lý Dương, kinh hãi nhìn chiếc vòng tay trên tay hắn, ai cũng không ngờ, chiếc vòng tay này còn có thể thần kỳ như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.