Lý Dương lắc đầu, lúc này Lý Dương có chút nghi ngờ, mấy người này có thật là nể mặt hắn không?
Thật vì nể mặt hắn, một vị đến đủ rồi, thoáng cái mấy nhân vật quan trọng cùng tới, ngay cả Lý Dương cũng có chút khó hiểu.
Nhưng mấy vị tai to mặt lớn này đều tới, hắn ra mặt tiếp đón, cho dù nói thế nào, người ta đến đây là chúc mừng bọn họ.
Mã Tuấn Đào, những người hội trưởng Cố đều vội vàng gật đầu.
Trên con lộ bên ngoài nhà máy, từng chiếc từng chiếc xe hơi không ngừng chạy vào, rất nhiều người Mã Tuấn Đào đều chỉ đơn giản là gật đầu chào hỏi bọn họ, ánh mắt của y vẫn ngước nhìn về phía sau.
Chỗ này trống trải, ít náo nhiệt.
Mã Tuấn Đào mời công ty quan hệ xã hội đến, lúc này cũng rất bận rộn, người đến đều là khách, cho dù là những chỗ trống, chũng phải tiếp đãi bọn họ cho tốt, chuẩn bị một chút nước và bánh ngọt.
Đương nhiên, muốn ăn ngon tuyệt đối là không thể, buổi trưa mọi người đều về khách sạn, hôm nay khách sạn của Trầm Đức Chính được Mã Tuấn Đào bao, chuyên phục vụ cho những vị khách này.
Cách đó không xa, lại có một chiếc xe thương vụ tới.
Mấy người trên xe vừa xuống, hội trưởng Cố và hội trưởng Vương đều kích động bước về phía trước một bước. Mấy người này Lý Dương cũng biết. Bất luận nói thế nào Lý Dương cũng là giám đốc của Trung Bảo Hiệp, nếu chủ tịch mình cũng không biết, cũng quá kỳ.
Chủ tịch Cao, phó chủ tịch Từ, và hội trưởng Tịch của hiệp hội ngọc thạch, đều đến chỗ này.
Trong đó người lớn tuổi nhất là chủ tịch Cao, trên mặt thoạt nhìn có chút uể oải.
Hội trưởng Cố và hộ trưởng Vương vừa đi được hai bước, đều dừng lại, trên mặt còn có chút xấu hổ, nhìn thấy thủ trưởng của mình bọn họ có chút lo lắng nhất thời quên mất bọn họ chỉ là vai phụ.
Hôm nay mấy vị này, chính là đến chúc mừng Lý Dương.
Lý Dương nhìn qua Mã Tuấn Đào, bước chân cùng tiến tới. Đến chính là khách, bất luận là tại sao họ đến, hôm nay bọn họ đã rất nể mặt rồi.
Mấy vị này, chính là rất lâu không có tham ra hoạt động tư nhân, có thể làm bọn họ cùng đến đây, bản thân chính là có chuyện quan trọng.
- Tiểu Lý!
Chủ tịch Cao đột nhiên dừng lại, mỉm cười phất tay với Lý Dương, Lý Dương đi nhanh tới hai bước, rất nhanh đi tới trước mặt bọn họ.
- Chủ tịch Cao…
Lý Dương mỉm cười chìa tay ra, bọn Mã Tuấn Đào đều tự giác đứng bên cạnh Lý Dương, đợi Lý Dương chào hỏi với mấy vị tay to mặt lớn này.
Lúc này ở đây, có tư cách bình tọa với mấy vị này, e rằng chỉ có Lý Dương.
Mã Tuấn Đào nhất định không đủ tư cách, Phỉ Thúy Vương ba của y tới chỗ này ngược lại còn được, nhưng chính ba của y cũng rất khó một lần mời được nhiều người thế này.
- Chủ tịch cao?
- Xem, đó có phải hội trưởng Tịch không?
- Là bọn họ, phó hội trưởng Từ cũng đến, bọn họ cũng đến rồi.
Xung quanh có không ít người trong giới ngọc thạch đến sớm đều quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Lý Dương nói chuyện với những người chủ tịch Cao.
Hôm nay người có thể đến chúc mừng, đều là những người trong nghề có thân phận nhất định, không phải ông chủ nhà máy ngọc khí, cũng là công ty châu báo cao cấp, hoặc là thương nhân nguyên thạch.
Những người này đều đã thấy qua mấy nhanh viên quản lý cao cấp nhất trong giới ngọc thạch trước mặt, nhìn thấy bọn người chủ tịch Cao, trên mặt rất nhiều người đều lộ ra thần sắc kinh ngạc không tự nhiên.
Ngoại trừ trong lễ văn hóa ngọc thạch quốc tế cỡ lớn có thể nhìn thấy hình ảnh của mấy vị này ra, từ trước chưa từng tham gia hoạt động tư nhân. Càng không cần nói, trong một nghi thức đặt móng rất bình thường.
Coi như là lễ văn hóa ngọc thạch cỡ lớn, bọn họ cũng chưa từng cùng xuất hiện, có lúc chủ tịch Cao xuất hiện, có lúc là hội trưởng Tịch, hoặc là phó chủ tịch Từ.
Ba nhân vật quan trọng, đồng thời cùng xuất hiện một chỗ, đối với tất cả những người trong này mà nói, đều là lần đầu tiên chạm mặt, càng không cần nói còn xuất hiện trong trường hợp hoạt động tư nhân.
Cái này làm đồng thời bọn họ kinh ngạc, ấn tượng trong lòng đối với nhà máy ngọc khí mới này cũng có thay đổi lớn.
Trước đó chỉ biết cái nhà máy này có sức ảnh hưởng rất lớn, bây giờ mới biết, sức ảnh hưởng bên trong cái nhà máy này cũng không nhỏ. Rất nhiều người, nâng cao cái nhà máy này trong ý thức thêm vài phần.
Nếu nói lúc đầu ở đây bọn họ đánh chết cũng không thể trêu chọc đối tượng, rất nhiều người đều nghĩ, cùng cách gì để tạo mối quan hệ tốt với bọn họ.
Đây chính là sức ảnh hưởng của mấy người chủ tịch Cao mang đến.
Lúc rất nhiều người đều đang suy nghĩ, Lý Dương cũng đón bọn họ vào trong. Lúc này Lý Dương đã không thể đi cùng mấy người Tư Mã Lâm, mấy người chủ tịch Cao nhất định phải do đích thân Lý Dương tiếp đãi.
Người đến càng ngày càng nhiều, An Văn Quân của An thị dẫn theo Trương Ưng cũng tới chỗ này.
Đáng tiếc lúc này Lý Dương đã bận, hoàn toàn không có thời gian tiếp đãi bọn họ, chỉ là vội vàng chào hỏi.
Người của Thiệu thị cũng đến, nhưng người của Thiệu thị quan trọng hơn An thị. Người nắm lái trước mắt của Thiệu thị, đổng sự trưởng của tập đoàn Thiệu thị, cũng là ông nội của Thiệu Ngọc Cường, Thiệu Phúc Sinh cũng đích thân tới đây.
Cùng với ông còn có Thiệu Ngọc Hoa anh trai của Thiệu Ngọc Cường và cùng với mấy nhân vật cao cấp quan trọng khác của tập đoàn Thiệu thị.
Nhìn thấy đội ngũ khổng lồ của Thiệu thị, Thiệu Phúc Sinh đang cùng nói chuyện vui vẻ với Mã Tuấn Đào, Ân Văn Quân cũng cười khổ lắc đầu.
Bên cạnh cô chỉ có Trương Ưng, và một số người của An thị, thật là vô cùng đơn bạc.
Cô luôn mượn hơi của Lý Dương mà nỗ lực, nhưng các đổng sự của công ty luôn không xem trọng như vậy, tự cho giá đưa ra đã có thể cao rồi.
Bọn họ hoàn toàn không hiểu, người như vậy đối với Lý Dương, giá cao tới đâu cũng không đáng.
Nếu không phải Lý Dương đã từng làm việc ở An thị, lúc Lý Dương không thật sự phất lên, An Văn Quân đã cùng Lý Dương đã ký một hiệp nghị cố vấn rồi, tình cảnh của An thị bây giờ có thể sẽ không càng thêm khó khăn.
Hai năm nay, nguồn cung cấp Phỉ Thúy Cao Đoan của bọn họ có trên ba phần trăm đều là thông qua thu được của Lý Dương, Nếu Lý Dương bị An thị thành công vứt bỏ, nếu ba phần trăm u linh uy võ chuyển lên bản thân An thị, thị trường Cao Đoan của bọn họ lập tức đối mặt với nguy cơ tan vỡ.
Lúc đó, mới là phiền phức thật sự.
- Lý Dương, chúc mừng chúc mừng!
Bên này An Văn Quân vẫn còn đang suy nghĩ, bên đó Lý Dương lại nghênh đón mấy người.
Thường Thịnh ở Bắc Kinh, cùng với Ngô Độ em họ của Hà Kiệt cùng tới đây, Thường Thịnh là đến cổ vũ, Ngô Độ lại hết cách, bị Cố Nhã Tĩnh kéo tới đây.
Cố Nhã Tĩnh vừa đến đây thì chạy tới chỗ Vương Giai Giai, hai cô gái không ngừng líu rít, trên mặc Ngô Độ tỏ vẻ thả lỏng.
Khoảng thời gian này, Ngô Độ bị a đầu này làm khổ không ít, nghĩ tới bọn họ cùng chung sống suốt đời, trong lòng Ngô Độ nhất thời dâng lên một sự tuyệt vọng.
Mấy người này Lý Dương cũng quen, Thường Thịnh từ Bắc Kinh xa xôi chạy đến cũng không dễ. Lý Dương tạm thời chia tay mấy người chủ tịch Cao, cùng nói chuyện với mấy người này một chút.
Lần này Hà Kiệt không đến, công việc bây giờ của y bận hơn trước kia rất nhiều, ở nơi không khác gì Bắc Kinh, muốn làm ra thành tích cũng không dễ, y chỉ có thể gọi điện đến chúc mừng.
Hà San San ngược lại muốn đến, nhưng đáng tiếc thời gian giam cầm quá lâu, vẫn chưa tới hạn. Nguyên nhân chủ yếu nhất chính là có lần cô thực sự chịu không nỗi muốn chạy ra ngoài, kết quả trốn không thoát, bị ông cụ mắng cho một trận.
Thời gian chầm chậm trôi qua, trên khoảng đất rộng đã có bốn trăm người, trong một nghi thức đặt móng có thể có nhiều người như vậy xuất hiện đã là không dễ.
Chính phủ Yết Dương cũng có mấy người tới, trong đó có một phó thị trưởng. Hoạt động thế này, chính phủ bình thường cũng phái ra một phó thị trưởng.
Đương nhiên, nếu bọn họ biết năng lượng sau lưng Lý Dương, e rằng bí thư thị ủy cũng đích thân tới đây.
Rất nhiều người đang nói chuyện đó, trò chuyện phiếm. Lý Dương và mấy người chủ tịch Cao đột ngột vội vào đi ra ngoài, cùng với bọn họ, còn có Mã Tuấn Đào và bọn người Thiệu Phúc Sinh.
Cùng đi ra, có chừng hai ba chục người, nhiều người như vậy cùng đi, muốn không ảnh hưởng mọi người cũng khó.
Bên ngoài có một chiếc xe chạy tới, nhìn thấy người trên xe bước xuống, trên mặt mọi người đều có chút tái nhợt.
Rất nhiều người, còn để lộ ra sự sùng bái và kính nể, người đến lần này chính là Trần Vô Cực.
Trần Vô Cực đến rồi, đáng được nhiều người cùng làm như vậy. Trần Vô Cực hôm nay, sức ảnh hưởng hơn hẳn so với trước kia chí ít tăng gấp chục lần. Ban đầu đã lợi hại như vậy, kết quả tăng gấp chục lần có thể nghĩ mà biết.
Đây chính là sức ảnh hưởng của tông sư, đại sư cấp đỉnh không thể so sánh được.
Đặc biệt những người tham gia đại hội tông sư thấy qua vòng tay Hắc Long, đối với Trần Vô Cực đều có một loại cuồng nhiệt.
Rất nhiều người, sau khi thấy qua Trần Vô Cực, đều nhìn Lý Dương ngưỡng mộ.
Bản thân Lý Dương trên giới đổ thạch đã có thành tựu cao như vậy, có một đại tông sư như Trần Vô Cực làm sư phụ, trong giới chạm ngọc ông chính là người đỉnh cấp.
Chỉ cần có làm ăn về ngọc thạch, bất luận Lý Dương làm gì, đều thuận buồm xuôi gió, sẽ không có vấn đề gì.
Trước mắt nhà máy ngọc khí là chứng minh điển hình, nếu không là Lý Dương, đổi là người khác, cho dù là Mã Tuấn Đào, muốn xây dựng một nhà máy ngọc lớn ở Yết Dương, cũng tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Bất luận thị trường nào, đều có ý thức tự bảo vệ mình, đơn giản mà nói, chính là bài xích người ngoài.
Đáng tiếc người như Lý Dương, bọn họ hoàn toàn không thể bài xích được.
Sau khi Trần Vô Cực đến, thời gian cho nghi thức đặt móng cũng gần bắt đầu rồi, Trần Vô Cực là một nhân vật quan trọng đến sau cùng.
Lý Dương không hề biết, chủ tịch Cao, phó chủ tịch Từ và hội trưởng Tịch lần này có thể đến, kỳ thực là kết quả của Trần Vô Cực gọi điện mời, lần này Trần Vô Cực không giúp được bao nhiêu, đơn giản giúp hắn tạo thế.
Dù sao Lý Dương làm ăn ở Yết Dương, ông là người vui mừng nhất.
Lý Dương có làm ăn ở Yết Dương, thì không là người ngoài. Đợi sau này, ít nhất Lý Dương có tư cách đại biểu Yết Dương đi tham gia cuộc thi đại sư, đây chính là chỗ tốt của nhà máy ngọc khí mang lại.
Lâu dài, người của Yết Dương cũng không bài xích Lý Dương, chân chính tiếp nhận Lý Dương, tới lúc đó phái chạm ngọc Yết Dương do hai thầy trò bọn họ cùng phát triển huy hoàng.
Chờ Lý Dương siêu việt chính mình, sau khi chân chính đạt tới bước cuối cùng, thầy trò bọn họ cũng trở thành lịch sử trong giới chạm ngọc, một giai thoại mãi lưu truyền.