Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1081: Chương 1081: Lamborghini làm người ta buồn bực (1)






- Lão đại, lão tam, lão ngũ.

Lý Xán cũng chạy lại đứng trước mặt Lưu Chấn Hoa hưng phấn nói lớn.

Bạn học cùng ký túc xá, sau mấy năm xa cách có thể gặp lại nhau thật không dễ, đặc biệt là họ sớm đã mất liên lạc, lại dần dần gặp được nhau.

Đây là duyên phận, duyên phận của những anh em, họ mỗi người đều vô cùng trân trọng.

Chỉ sau khi mất đi mới hiểu những gì đáng quý, bọn họ là như vậy.

- Anh hai, lão tứ, lão lục.

Lưu Chấn Hoa cũng tỏ vẻ rất vui vẻ, anh đã không biết bao lần nằm mơ, mơ thấy những ngày khi còn học đại học, mơ thấy những người bạn cùng phòng cùng nhau chơi đùa.

Hồi đó ở với nhau căn bản không có chú ý đặc biệt, sau khi tốt nghiệp mỗi người một nơi mới hiểu trân trọng những thời gian thiếu niên kia.

- Đây là sân bay chúng ta về rồi nói tiếp.

Lý Dương cười nói một câu, họ là đến đón ở sân bay không phải tới sân bay để nói chuyện, trong nhà đều đã chuẩn bị hết rồi, có thể đón tiếp tất cả bọn họ.

Mấy chiếc xa nhanh chóng rời khỏi sân bay, Lý Xán và Lưu Chấn Hoa ngồi cùng nhau, trên xe còn không ngừng hỏi cuộc sống mấy năm nay.

Không bao lâu mấy người cùng nhau về tới biệt thự.

Lý Dương ở phòng của Minh Dương Trần Lỗi và Lý Xán đều qua rồi, Lưu Chấn Hoa và Chu Văn lại là lần đầu tiên nhưng những người này cũng chỉ hơi ngạc nhiên không có gì kinh ngạc.

Gía trị thân phận của Lý Dương cho dù là vừa mới gặp lại Lý Dương Lưu Chấn Hoa lúc này cũng biết một chút, có phòng như vậy rất bình thường.

Buổi sáng náo nhiệt, buổi chiều mấy người cùng nhau đi tới nhà ăn ở gần trường hồi đó.

Nơi đó từng là nơi căn cứ của bọn họ, mấy người họ vẫn còn nhớ, bữa cơm cuối cùng khi tốt nghiệp chính là ăn ở đây, lúc đó họ có hẹn sau này nhất định sẽ lại tụ tập ở đây, lại ăn cơm ở đây.

Chỉ là cũng không ngờ khi tụ tập ở đây lần hai đã qua một khoảng thời gian lâu như vậy.

Cũng được, tiệm cơm vẫn ở đó, chỉ là thay ông chủ mà thôi, họ tìm thấy nơi quen thuộc lập tức hi hi ha ha gọi món, một lúc mỗi người đều dường như nhớ lại mấy năm về trước, nhớ về những ngày cùng nhau đi học.

Bữa cơm này không uống nhiều rượu, cho dù biết tửu lượng của Lý Dương nhưng mấy anh em cũng cùng nhau đụng rượu với Lý Dương.

Kết quả rõ ràng, năm người đều say đến bất tỉnh nhân sự, Lưu Cương phải giúp họ lên xe, cuối cùng cùng nhau quay về biệt thự.

Chỉ có một mình Lý Dương vẫn hoàn toàn tỉnh táo.

- Lý ca, Lưu Tuyết Tùng đến rồi.

Sắp xếp cho mấy anh em xong Lưu Cương đi tới bên Lý Dương nói nhỏ một câu.

Lưu Tuyết Tùng là Lý Dương mời đến, anh là cố vấn của bảo tàng thành phố, cũng là người duy nhất Lý Dương quen ở viện bảo tàng, việc cống hiến đồ sứ thanh hoa Càn Long này chỉ có thể thông qua anh để làm,

- Được, chúng ta đi.

Lý Dương gật đầu, Lưu Tuyết Tùng không tới muộn, họ hẹn nhau còn mấy phút nữa, Lưu Tuyết Tùng đã đến rồi, có thể thấy được sự nhiệt tình của anh.

- Lưu lão, xin chào.

Lý Dương tự mình đến phòng khách đón Lưu Tuyết Tùng, bây giờ bất luận là danh tiếng hay thực lực Lý Dương đều đã vượt qua anh nhưng Lý Dương vẫn như trước kia, vẫn giữ sự tôn kính với anh.

- Lý, Lý Dương cậu nói thật chứ?

Lưu Tuyết Tùng đang đi tới đi lui, nhìn thấy Lý Dương mắt lập tức sáng lên, lập tức lên phía trước bắt lấy Lý Dương vội vàng hỏi một câu.

Lý Dương lẳng lặng cười, gật đầu: - Đương nhiên là thật, đồ tôi đã mang tới rồi, chỉ cần các anh làm thủ tục lập tức là của các anh.

Phản ứng của Lưu Tuyết Tùng mạnh hơn Lý Dương tưởng tượng.

- Được, được, được, đồ ở đâu?

Nghe thấy chính miệng Lý Dương xác nhận Lưu Tuyết Tùng mới kích động gật đầu, nhưng tỏ vẻ rất sốt ruột.

- Ở đây, Lưu lão, mời vào bên trong. Lý Dương cười nói.

Đồ được Lý Dương mang tới Minh Dương rồi, hôm nay khi Lý Dương đi gặp lão gia tử được biết viện trưởng Hoàng đã tự mình đến, việc cống hiến này phải nắm bắt.

Bằng không, đợi viện trưởng Hoàng tới muốn quyên cũng không quyên được nữa, dù sao viện trưởng Hoàng muốn chiếm lấy.

Lý Dương dẫn Lưu Tuyết Tùng tới phòng sách, Lưu Tuyết Tùng vừa tới cửa đã đứng ngây người lập tức nhanh bước vào.

Đồ sứ này Lý Dương trực tiếp bày trên bàn trước sô pha phòng sách, vào nhìn là thấy, Lưu Tuyết Tùng đến phòng sách những thứ khác đều không để ý trong mắt anh chỉ có đồ sứ này.

Mà Lưu Tuyết Tùng nhìn là nhận ra đây chính là một trong những đồ sứ lần trước mới khai quật ở Lật Thành.

Đáng tiếc là, đồ sứ này cuối cùng cũng không thể lưu giữ lại, hoàn chỉnh như vậy lại bảo bối có tính đại diện như vậy không thể lưu giữ ở Minh Dương, cũng trở thành việc vô cùng ăn năn của Lưu Tuyết Tùng.

- Là nó, thực sự là nó.

Lưu Tuyết Tùng bước tới trước bàn, cũng không ngồi trên sô pha, trực tiếp ngồi xổm ở đó, đeo kính vào nhìn một cách kỹ lưỡng.

Trên tay của anh còn cầm một cái kính lúp, càng nhìn càng kích động, tay thậm chí bắt đầu run rẩy.

Đầy 5-6 phút anh mới đứng lên, vì ngồi lâu nên nhất thời anh không đứng lên được cuối cùng là Lý Dương đỡ anh anh mới ngồi lên ghế sô pha được.

- Lý Dương, cậu thực sự đồng ý quyên góp đồ này chứ?

Lưu Tuyết Tùng lại hỏi vấn đề này, điều này dù sao là bảo bối giá trị hơn mười triệu, làm anh không dám có bất kỳ sơ xuất nào.

- Đúng.

Lý Dương lại gật đầu lần nữa, Lưu Tuyết Tùng càng kích động hơn, lại có chút do dự.

Dừng một lát, Lưu Tuyết Tùng mới từ từ nói: - Lý Dương, vốn liếng của bảo tàng chúng ta có hạn, cậu quyên góp bảo bối này không thể cho cậu một cái giá hợp lý.

Ý của Lưu Tuyết Tùng là tiền sau khi quyên góp, sau khi quyên góp bảo bối bảo tàng sẽ có một chút tiền mang tính chất tượng trưng cho người quyên góp, nhưng bảo bối này đối với bảo tàng Minh Dương mà nói vô cùng quan trọng, tiền họ có thể đưa cũng chỉ có hạn, có thể không có cả tiền trăm.

Lý Dương cười lắc đầu nói: - Lưu lão, tôi không cần bất cứ khoản tiền thưởng nào, còn nữa, tôi còn muốn quyên góp thêm một triệu để hoàn thiện biện pháp an toàn cho bảo tàng, nhưng số tiền này tôi hi vọng anh có thể giám sát toàn bộ.

Bảo bối hơn mười triệu cũng quyên góp rồi Lý Dương cũng không tiếc một triệu này, có một triệu này bảo tàng có thể bảo vệ tốt bảo bối không thể xuất hiện những phát sinh ngoài ý muốn.

Nếu là vì bảo quản không tốt, lại mất lần nữa hoặc tổn hại thì sẽ có trách nhiệm của Lý Dương.

- Được, được, Lý Dương cậu yên tâm, số tiền này tôi bảo đảm sẽ được tiêu vào đúng nơi cần tiêu, không để lãng phí chút nào, tôi lấy mạng mình ra để bảo đảm.

Lưu Tuyết Tùng kích động gật đầu, điều kiện của bảo tàng thị trấn không thể bằng với bảo tàng ở các thành phố lớn nhưng có một triệu này thì lại khác, Lưu Tuyết Tùng bây giờ thở phào.

Lý Dương gật đầu không nói gì.

Có sự bảo đảm của Lưu Tuyết Tùng anh hoàn toàn yên tâm, bây giờ các ngành đều có tham nhũng Lý Dương không hi vọng tiền mình quyên góp lại trở thành tài sản của những người này, như vậy sẽ mất hết ý nghĩa.

Lưu Tuyết Tùng đã làm trưởng viện bảo tàng, lại là cố vấn đức cao vọng trọng, mình trao quyền cho anh để anh giám sát đốc thúc chắc chắn không có vấn đề gì.

Lý Dương rất yên tâm đối với Lưu Tuyết Tùng.

Ngày đó anh tặng Kê Huyết Thạch giá trị bảy trăm nghìn Lưu Tuyết Tùng không đồng ý nhận cuối cùng nhận còn tìm người gia công thành thứ khác lại trả lại anh.

Mặc dù không làm anh hài lòng anh và Ngô Tiểu Lỵ có thể cùng nhau đi tới nhưng hoàn toàn có thể thấy vị lão nhân này không xem trọng tiền bạc, là một bậc tiền bối phẩm chất cao thượng.

Lưu Tuyết Tùng lại cúi đầu nhìn đồ sứ này một lát, bây giờ trên mặt anh chỉ là niềm vui mừng.

Thủ tục quyên tặng rất nhanh, Lưu Tuyết Tùng được biết viện trưởng Hoàng sau khi tới Minh Dương lập tức kéo Lý Dương cùng nhau làm thủ tục, sau đó đồ sứ này tạm thời niêm phong trong hộp an toàn.

Một triệu Lý Dương quyên góp sau đó cũng được đặt đúng chỗ, đợi bảo tàng hoàn thành cải tạo sửa chữa đến lúc đó sẽ tổ chức nghi thức quyên góp long trọng, đồ sứ tinh phẩm giá trị mười triệu này cũng chính thức được bày ở đây.

Nhưng buổi lễ quyên góp Lý Dương không thể có mặt Lý Dương quyên góp không phải vì danh tiếng mà chỉ là vì quê hương.

Huống hồ lần này nói thế nào cũng có chút mưu lợi, viên trưởng Hoàng khó tránh phải giải thích.

Xong xuôi tất cả Lý Dương cũng thở phào nhẹ nhõm quay trở về nhà.

Năm anh em bây giờ đều đang trong mơ cùng Chu công tiếp tục uống rượu, chắc không thể tỉnh trước bữa tối, năm người này lần này đều uống không ít, uống nhiều như vậy muốn không say cũng khó.

Trở về nhìn một lát Lý Dương lại đi luôn tới chỗ lão gia tử.

Chỗ lão gia tử mấy ngày này cũng rất náo nhiệt, Hoắc Tư tiên sinh cũng cứ không đi, Mao lão cũng ở đó, mấy người cùng nhau nghiên cứu thảo luận không ít, lão gia tử đều cảm thấy rất vui.

Nhưng Lâm Bá Văn đã rời khỏi Minh Dương, đi Yết Dương chuẩn bị.

Năng lực làm việc của Mã Tuấn Đào rất cừ, anh đã chọn địa chỉ nơi làm việc rất thích hợp, sau khi chờ chính phủ chính thức giao miếng đất này cho họ có thể bắt đầy triển khai thi công.

Lần này là vì hợp vốn trong nước ngoài nước lại là vốn đầu tư, giá của mảnh đất này rất thấp làm bọn Lý Dương tiết kiệm được một khoản tiền.

Việc của xưởng ngọc khí do Mã Tuấn Đào và Lâm Bá Văn quản lý, Lý Dương đúng lúc vui.

- Làm xong rồi?

Lão gia tử trong phòng khách, ông đang cầm cốc trà cười hi hi nhìn Lý Dương.

Lý Dương hiểu ý lão gia tử hỏi là gì nên gật đầu luôn, việc quyên góp đồ sứ này cho bảo tàng ở Minh Dương hôm qua Lý Dương đã báo cáo rồi không có giấu lão gia tử.

Cũng không thể giấu, viện trưởng Hoàng còn muốn lão gia tử giúp giữ lại.

- Lão Hoàng lần này buồn rồi nhưng cũng tốt, bảo tàng ở Minh Dương mấy năm nay đều ảm đạm, có đồ sứ này mặc dù không thể thay đổi được tình hình ngay nhưng cũng nâng cao được một chút.

Lão gia tử cười nói một câu, việc quyên góp của Lý Dương ông ủng hộ, cho dù nói thế nào một loạt đồ sứ lần này cũng đều là phát hiện ở Minh Dương, Cố Cung ăn thịt mà không cho Minh Dương chút canh khó trách bọn Lưu Tuyết Tùng nhiều lần oán trách.

Đáng tiếc bảo tàng Minh Dương quá nhỏ, không thể so sánh với Cố Cung được, căn bản không có vốn cạnh tranh, cũng chỉ có thể trách giận mà thôi.

Bây giờ mượn cơ hội này cướp đồ từ trong Cố Cung ra cũng coi như là bồi thường.

- Hoàng viện trưởng khi nào sẽ tới?

Lý Dương cười hỏi, viện trưởng Hoàng một lòng kính nể giá trị nhưng anh lấy đồ tốt mang vào cố cung Lý Dương không thể nào đồng ý.

Điều kiện của Cố Cung nghiêm túc mà nói không phải là tốt nhất, chí ít Lý Dương cũng đi mấy lần, cũng biết chút ít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.