Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1080: Chương 1080: Ngọa hổ tàng long






- Lý tiên sinh, anh có phải có hứng thú với đồ sứ này?

Vương Vĩnh Phương nhìn Lý Dương rất cẩn thận nói một câu, nếu là Lý Dương muốn thứ đồ này thì thực sự đơn giản rồi, một thứ đồ có thể bù lại hiểu lầm kia đối với anh mà nói hoàn toàn đáng giá.

Lý Dương vừa định lắc đầu trong lòng đột nhiên sững lại đem những điều muốn nói nuốt vào trong lòng.

Đồ sứ này là bảo bối đào dưới đất trường cũ lên Lý Dương nói không hứng thú thì là nói dối, đáng tiếc thân phận đặc thù của nó cho dù Lý Dương có thể có được nó cũng không thể giữ nó.

Vương Vĩnh Phương không biết thân phận thực sự của đồ sứ này nhưng anh lại vô cùng rõ nếu có bảo bối này có thể cho anh một cái mũ lớn .

Chiếc mũ này Lý Dương không thể đội cũng không đồng ý đội.

Mặc dù không có cách nào bản thân cất giữ nhưng Lý Dương lại có thể hiến tặng những thứ trong tay, hiến tặng cho ai lại là do Lý Dương, ban nãy anh nhớ tới tiền bối Triệu lão ở Lật Thành và Lưu Tuyết Tùng ở Minh Dương.

Lúc đó sau khi ra lò bảo bối này hai bọn họ đều muốn giữ lại trong bảo tàng đáng tiếc cuối cùng bị cấp trên bác bỏ họ không lưu giữu được.

Lúc đó Lưu Tuyết Tùng rất ít nhắc đến chuyện này, mỗi lần nhắc đến đều tiếc hận.

Bảo tàng của huyện Lật Thành thực sự rất nhỏ, đặt bảo bối giá trị chục triệu ở đây thì thật đáng lo, nhưng bảo tàng Minh Dương khá hơn đầu tư nhiều hơn một chút có thể bảo đảm giữ được món đồ như vậy.

Nghĩ tới đây Lý Dương lại nhếch miệng cười, quay đầu nhìn Vương Vĩnh Phương gật đầu nói: - Không giấu gì ông chủ Vương, đồ sứ này với tôi có chút gắn bó, tôi thực sự rất thích nó, nếu ông chủ Vương có thể bán thì tôi cảm kích vô cùng.

- Lý tiên sinh, nhìn anh nói như vậy không phải là cì đồ sứ hay sao, nếu anh thích thì cứ lấy đi, tôi sẽ bảo người mang tới luôn.

Vương Vĩnh Phương cười ha ha

Anh đang buồn vì không biết giải tỏa mâu thuẫn với Lý Dương thế nào thì Lý Dương lại muốn đồ của anh, anh còn ước không được, đồ sứ này anh rất thích nhưng so với cả gia tộc thì anh sẵn sàng bỏ.

Hơn nữa bảo bối như vậy anh có hơn 10 chiếc đều có thể tặng cho cháu làm lễ vật tân hôn càng không cần nói Lý Dương tiềm lực như vậy.

- Ông chủ Vương, ông có thể bán cho tôi tôi đã cảm kích lắm rồi, tôi xem tôi vẫn phải mua thôi, việc tặng không nhắc đến nữa.

Lý Dương cười lắc đầu anh là người từ Minh Dương tới Minh Dương là quê hương của anh vì quê hương có chút cống hiến cũng là chuyện nên làm.

Huống hồ có bảo bối như vậy còn có thể nâng cao hình tượng chỉnh thể của giới sưu tầm Minh Dương, làm những bậc tiền bối ở đó có chút tiếc nuối.

Còn một điểm nữa, nếu trong bảo tàng có nhiều bảo bối như này cũng có thể có nhiều người bản địa học hỏi được một chút kiến thức, có bảo vật tham khảo mọi người có thể vừa xem vừa học không giống như ở trong sách, hoặc chỉ có bảo tàng lớn ở Bắc Kinh, Thượng Hải mới có thể nhìn thấy hiện vật, tin rằng điều này sẽ có ý nghĩa với giới sưu tầm ở Minh Dương.

Đây có thể coi là một phần tâm ý của Lý Dương.

- Được, vậy tôi để giá gốc cho Lý tiên sinh.

Vương Vĩnh Phương chỉ là do dự một chút lập tức gật đầu Lý Dương nếu không đồng ý nhận không quà của anh thì có thể hoàn thành khoản giao dịch này cũng tốt.

Chí ít mâu thuẫn hai bên có thể giảm đi nhiều, anh cũng có thể mượn cơ hội này lập quan hệ với Lý Dương.

Chưa biết chừng việc này có thể làm việc xấu biến thành việc tốt, nghĩ tới điều này Vương Vĩnh Phương có chút kích động, thực sự muốn thiết lập mối quan hệ với Lý Dương, đối với anh sau này cũng có lợi ích vô cùng.

Đương nhiên, muốn đi tới bước này lại không phải dễ, anh lại quay đầu nhìn Lưu Chấn Hoa, trong mắt lộ chút suy nghĩ.

- Cảm ơn ông chủ Vương.

Lý Dương đứng dậy bắt tay với Vương Vĩnh Phương, hơn mười triệu không phải là con số nhỏ nhưng với quê hương số tiền này đáng bỏ ra, Lý Dương còn muốn hai đồ sứ còn lại bị mất sau này cũng phải tìm lại và đều đặt ở bảo tàng Minh Dương, làm phong phú cho bảo tàng Minh Dương, nhiều đồ vật thực sự có giá trị mà không phải là một vài bình chậu rách nát.

- Lý tiên sinh anh khách khí quá, tiểu Lưu, anh và Lý tiên sinh rốt cuộc có quan hệ gì? Trước anh cũng không nói, nói ra cũng sẽ không hiểu lầm như vậy.

Vương Vĩnh Phương cười một tiếng, lần này là hỏi Lưu Chấn Hoa.

Lưu Chấn Hoa vội đứng lên nói: - Ông chủ Vương, chúng tôi là bạn học cùng đại học, sau khi tốt nghiệp mấy năm không gặp, cũng là thiên tài gặp nhau, trước một số việc của lão giáp tôi cũng không rõ.

- Chúng tôi là bạn học cùng ở ký túc xá.

Lý Dương cười thêm một câu, câu này làm rõ thêm quan hệ giữa anh và Lưu Chấn Hoa.

- Thật không ngờ, tiểu Lưu và Lý tiên sinh lại có quan hệ gần như vậy, tiểu Lưu, anh về chuẩn bị một chút, đầu tư lần này tôi định ở chỗ các anh, chuẩn bị tốt hợp đồng đợi tôi xong việc là có thể ký hợp đồng.

Vương Vĩnh Phương cười gật đầu, Lưu Chấn Hoa đứng ngây người ra đó.

Vì vụ đầu tư này của Vương Vĩnh Phương mà họ phải chạy đi chạy lại không ít, cùng với rất nhiều hứa hẹn, Vương Vĩnh Phương không chịu buông ra bằng không họ cũng không thể đuổi tới Lật Thành.

Không ngờ việc khó này làm họ như vậy.

Lưu Chấn Hoa lại nhìn Lý Dương, anh phát hiện bản thân còn đánh giá thấp năng lực của Lý Dương, anh không phải là tên ngốc, Vương Vĩnh Phươnglàm như vậy đơn giản là nhìn mặt Lý Dương.

- Cảm ơn, cảm ơn ông chủ Vương, tôi lập tức chuẩn bị tư liệu hợp đồng, ông lúc nào cũng có thể ký hợp đồng đầu tư.

Trong lòng Lưu Chấn Hoa rất kích động, nghe khẩu khí của Vương Vĩnh Phương, nhất định phải đầu tư thành công vụ làm ăn lần này, mặc dù đầu lớn ở lãnh đạo nhưng

Hơn nữa lần này Vương Vĩnh Phương đầu tư không ít, kỳ trước là ba trăm triệu, kỳ sau là bảy trăm triệu đầu tư nhiều như vậy thời gian dài tương lai sẽ trở thành niềm tự hào và chiến tích của anh.

- Cảm ơn ông chủ Vương.

Lý Dương cũng cười nói một câu, Lý Dương cũng hiểu đây là Vương Vĩnh Phương cố ý lấy lòng mình.

Nhưng điều này có thể giúp được việc tốt của lão Tam Lý Dương không có lý do để từ chối càng không thể từ chối.

Giải quyết được hai việc này Vương Vĩnh Phương rất nhanh rời đi anh còn quay lại, tự thân đem đồ sứ này đưa tới cho Lý Dương ở đây, hoàn thành vụ giao dịch này.

Khi họ đi, Lý Dương tiễn bọn họ ra cửa.

Thái độ của Vương Vĩnh Phương có vẻ thành khẩn Lý Dương tạm thời cũng không có ý tính toán với họ, nhưng đây cũng là người của Vương gia, lại may mắn nếu không lần này thực sự họ xui xẻo.

Trong lòng Lý Dương có thể là đã có đối phó với hắn, Vương Trác là lãnh đạo của bộ giáo dục ở lại chỗ anh đối với người trong nhà quả là tai học ngầm.

So với sức ảnh hưởng của bản thân Lý Dương một bộ trưởng bộ giáo dục vẫn không có vấn đề gì.

Vương Cường nếu có hoạt động nào khác Lý Dương không ngại cùng anh đối phó, lúc đó mới thực sự là tai họa ngập đầu của Vương gia.

Đáng tiếc Vương Giai Giai gặp được một người quen, làm họ biêt sức ảnh hưởng lớn sau lưng Lý Dương, chủ động xin lỗi, chỉ có thể nói đây là vận may của họ, nếu không có người quen này họ lại không chủ động xin lỗi thì lần này chắc chắn xui xẻo.

Nhưng cho dù như vậy Vương Trác chỉ sợ ngồi không yên ở bộ giáo dục, chắc chắn sẽ bị dời đi.

Chưa đến một tiếng Vương Vĩnh Phương lại đến nhà Lý Dương, lần này anh mang đồ sứ tới, đồ sứ này thêm phí thủ tục nữa là một triệu sáu trăm bảy mươi nghìn gần mười sáu triệu nhân dân tệ, sau khi Lý Dương chuyên khoản đồ sứ này cũng trở thành đồ của anh.

Đưa đồ sứ tới Vương Vĩnh Phương tạm thời rời đi nhưng anh cũng thành công hẹn được Lý Dương làm họ thực sự có cơ hội xin lỗi.

Đồ sứ tới tay của Lý Dương lập tức bị Lý Dương bỏ đi lớp sơn bên trên.

Đồ này đã không cần rồi không có sơn sau này xuất cảnh sẽ có chút phiền phức nhưng Lý Dương cũng không muốn bảo bối này xuất cảnh.

Lưu Chấn Hoa cũng rời đi, anh muốn bảo tin tức đầu tư của Vương Vĩnh Phương cho lãnh đạo biết để lãnh đạo chuẩn bị.

Nhưng anh rất nhanh quay lại, chỉ là về thông báo một tiếng, bọn Lý Xán đã xử lý tốt việc ở Bắc Kinh, ba người ngày mai sẽ tới, anh em họ sẽ tụ họp đông đủ.

Lưu Chấn Hoa là người thông minh, vụ này so với cùng với Lý Dương tuyệt đối mạnh hơn nhiều.

Ngày mai Lý Dương cũng sẽ tới Minh Dương tìm Lưu Tuyết Tùng, chuẩn bị cho việc hiến tặng đồ sứ, đem gạo nấu thành cơm cũng để viện trưởng Hoàng không cam tâm.

Tâm lý viện trưởng Hoàng tuyệt đối là muốn thứ đồ tốt này gửi vào trong cố cung.

Sáng sớm ngày thứ hai mấy người bọn Lý Dương lên xe về Minh Dương, việc hôn lễ của Vương gia chỉ là một bản nhạc đệm, nhưng ở Lật Thành lại gây ra một chấn động mạnh.

Một số tin tức những người tinh thông mới biết, huyện Lật Thành cũng là nơi của Ngọa hổ tàng long, bình thường không lộ ra Lý gia thậm chí có năng lượng khổng lồ.

Hậu quả trực tiếp của việc này chính là trường học của Lý Thành càng làm càng tốt, bất kỳ bộ môn nào cũng bật đèn xanh, lãnh đạo huyện Lật Thành còn bất chợt tới thăm giải quyết một số vấn đề thực tế.

Mà nhà Lý Thành cũng là khu cấm của quan trường Lật Thành chỉ có thể nịnh bợ tuyệt đối không được đắc tội.

Kết quả này rất lâu sau Lý Dương mới biết được, sau khi biết Lý Dương cũng không có cách nghĩ khác, như vậy hoặc có thể tốt hơn, không ai dám gây chú ý của người nhà, cũng có thể làm cuộc sống của họ tốt hơn một chút.

Mà người dân không biết những điều này, cũng không thể ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của bố mẹ, đây là cục diện tốt.

Sau hơn một giờ Lý Dương và Lưu Chấn Hoa, Trần Lỗi đều có mặt ở sân bay Minh Dương, qua mấy phút chuyến bay của bọn Lý Xán cũng hạ xuống.

- Đến rồi!

Máy bay hạ xuống mấy người nhao nhao lên, một lúc Trần Lỗi vẫy tay kêu to một tiếng.

Ra tới cổng đi được một đoạn người thanh niên mang vẻ kích động bước tới gần trước mặt nhất là lão tứ Lý Bồi, họ nhìn bọn Lý Dương Lý Bồi hét lên một tiếng cũng không quản phản ứng của những người xung quanh nhanh chân chạy ra.

Sáu người anh em, sau khi bốn năm năm tốt nghiệp, lần đầu tiên gặp lại nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.