Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 866: Chương 866: Thần kiếm Thừa Ảnh (1)






Những lời này, thật khiến Kimura bị dọa sợ .

Sắc mặt hắn lúc này hơi trắng bệch ra, bàn tay của hắn còn cầm lá bài, cũng cứng ngắc ở nơi đó, đầu ngón tay cũng không dám cử động.

Câu nói vừa rồi kia, chính là Lý Dương nói ra, thanh âm không lớn, giọng nói cũng không nặng, nhưng với Kimura mà nói, đó chính là tiếng nổ, tiếng nổ mà có thể đem hắn nổ tan xương nát thịt.

Kimura từ từ ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lý Dương, trong mắt thậm chí mang chút sợ hãi .

Ngón cái cùng ngón trỏ, động tác của hai đầu ngón tay, đúng lúc là những bước quan trọng để cho lòng bàn tay hắn tiến hành tráo bài, ngón cái lựa bài ra, ngay sau đó ngón trỏ phải thay bài vào, đây chính là động tác hắn đổi bài trong nháy mắt.

Mà đây cũng là động tác hắn muốn tiến hành, bị Lý Dương nhắc như vậy, cả thân thể hắn cũng cứng ngắc ở đó.

- Động tác tráo bài bị phát hiện?…

Đây là ý tưởng của Kimura trong nháy mắt, đồng thời cũng làm cho tim của hắn vô cùng kinh hãi.

Tráo bài bị phát hiện, kết quả kia so với thua bài còn thảm hơn, trên bàn đánh bài rất nhiều các loại thuật tráo bài, cũng có rất nhiều thiên thuật, muốn giở trò không thiếu cách, nhưng tiền đề là không thể để cho người khác biết , nếu là bị phát hiện tại chỗ, vậy sẽ bị tấn công quần chúng.

Trên bàn đánh bài lúc này chỉ có hai người bọn họ, nhưng còn có một người đảm nhiệm cương vị trọng tài là Lâm Lang.

Kimura hiểu rất rõ ràng , một khi bị vạch trần việc hắn âm thầm tráo bài, thật sẽ như lời của Lý Dương, hôm nay không cần đi qua cửa nữa.

Coi như cầu xin tha thứ, có kết quả nhẹ nhất, đó cũng là đôi tay này không gánh nổi, người có thể rời đi, tay phải lưu lại .

Hơn nữa sẽ không có bất kỳ kẻ nào cho minh oan cho hắn, ngược lại, rất nhiều người còn có thể hùa theo, xem thường chuyện hắn giở trò trên bàn đánh bài bị bắt được tại trận, đối với một cao thủ như hắn mà nói chính là sự sỉ nhục .

- Kimura tiên sinh, lật bài đi!...

Giọng nhàn nhạt của Lý Dương lại vang lên, lúc này, thanh âm này đối với Kimura mà nói, không khác gì tiếng của ác ma đến lấy mạng, không tráo bài, cứ như vậy mà lật bài hắn chịu thua là không thể nghi ngờ. Thua mất những bảo bối này, Thiên Tùng Vân kiếm cũng không thể mang về, Thiên hoàng cũng không tha cho hắn.

- Tứ ca, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?.

Lý Xán cực kỳ nhỏ giọng hỏi Lý Bồi, Lý Dương nói mọi người cũng đều nghe được, đáng tiếc hắn căn bản không hiểu đánh bài, cũng không hiểu đây rốt cuộc là có ý gì, chỉ là trong lòng mơ hồ có một loại dự đoán.

Lý Bồi thừ mặt nhìn Lý Dương .

Lúc này hắn và Chu Văn cũng đã nhìn ra, Kimura muốn giở trò, lại bị Lý Dương phát hiện trước, lên tiếng ngăn hắn lại.

Nhưng phát hiện một người muồn giở trò, so với tự mình giở trò còn khó hơn, điều này cần nhãn lực cùng tài nghệ cao hơn, trong mắt hắn, Lý Dương này dần dần có chút xa lạ. Nếu không phải người trước mắt này là Lão Đại - người hắn quen thuộc, hắn thật đúng là cho là mấy cao thủ cá cược trên thế giới đều đang ngồi ở đây.

- Tứ ca, anh làm sao vậy?

Thấy Lý Bồi không có phản ứng , Lý Xán lại vội vàng kêu một tiếng, lần này thanh âm hơi có chút lo lắng.

- Không có không có sao , anh đoán , lão Đại sắp thắng!

Lý Bồi vội vàng lắc đầu, quay đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói với Lý Xán. Nếu Kimura có ý định tráo bài, vậy hắn khẳng định không có bộ ba, bây giờ muốn tráo lại bị Lý Dương cắt đứt, hắn chỉ có thể lật lá bài lên.

Còn có một chút nghi vấn, vẻ mặt Kimura lúc này cũng nói rất nhiều vấn đề, hắn thật là có bộ ba có thể thắng Lý Dương, căn bản không cần bày ra dáng vẻ này, trực tiếp lật bài là được.

Vẻ mặt của hắn, cùng với lời của Lý Dương, không khỏi chứng minh, trận đấu bài này, Lý Dương đã chiến thắng.

- Lão Đại sẽ thắng!

Lý Xán sợ hãi kêu một tiếng , lần này thanh âm lớn hơn , ngay cả Hoàng lão bọn họ cũng quay đầu lại nhìn hắn .

Lý Xán cũng không đẻ ý chút nào những điều này, động tác thứ nhất của hắn chính là xoay người đi xem mười hai món bảo bối kia. Nếu Lý Dương thắng, mười hai món chí bảo này chẳng phải là liền biến thành của Lý Dương hay sao, thu hoạch lần này thật quá lớn .

So sánh với lần thắng Shan-ben-tai-lang thì thu hoạch còn muốn lớn hơn .

Thanh Mộc Vị Ương cũng nghe được lời của Lý Xán, nhìn Kimura chậm chạp không dám lật bài, mắt của hắn đã đỏ lên, một dự cảm cực kỳ xấu xuất hiện trong lòng hắn.

Kimura thua , ý nghĩa cũng không giống khi Shan-ben-tai-lang thua.

Kimura thua, hắn trở về nhất định sẽ gặp xui xẻo, không cách nào lý giải với Thiên Hoàng.

- Kimura tiên sinh, nếu không có vấn đề, xin mời lật bài đi!

Lâm Lang lên tiếng, hắn lúc này cũng chú ý thấy Kimura bất thường, Lâm Lang vốn không đánh bài, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu những thứ này, Lâm Lang là thường bị yêu cầu tham gia một vài ván đánh cuộc, hắn lúc này, trong lòng suy nghĩ không khác gì Lý Dương.

Điều này cũng làm cho trong lòng của hắn có chút mất hứng, khi hắn trấn giữ vị trí trọng tài, Kimura lại muốn giở trò, đây là một hành động không coi hắn ra gì.

Cũng may Kimura giở trò chưa thể thành công, thật bị Lý Dương phát hiện được, Lâm Lang sẽ đem đến đao thật sắc bén, đôi tay của Kimura sẽ phải ở lại trang viên Lâm thị.

Đây cũng chỉ là trừng phạt của hắn đối với người gian lận, nếu là Lý Dương kiên trì, thật sẽ như Lý Dương đã nói, hắn cũng không đi ra khỏi cửa nhà này được nữa, có ra, cũng là có người khiêng đi ra ngoài .

Giở trò gian lận bị người bắt được, với quy mô buối cá cược hôm nay, Lý Dương muốn lấy mạng Kimura, Lâm Lang cũng sẽ không phản đối .

Kimura ngẩng đầu nhìn Lâm Lang một cái, lại quay đầu lại nhìn Lý Dương một chút.

Trên mặt của hắn đột nhiên xuất hiện một nụ cười, một nụ cười thê thảm, xuất hiện nụ cười này, tương đương với chấp nhận kết quả ván bài này.

Kimura cứ nhìn đối diện như vậy, nhẹ giọng nói:

- Lý Dương, từ đầu tới cuối tôi không khinh thường cậu, nhưng tôi cũng sai lầm rồi, không nên vừa bắt đầu liền coi cậu là người mới, đây là sai lầm trí mạng của tôi, đáng tiếc tôi hiểu quá muộn!

Lời của hắn, để cho cặp mắt Thanh Mộc Vị Ương chợt tối sầm, còn các chuyên gia Trung Quốc, tất cả đều lộ ra thần sắc mừng như điên, rất nhiều người còn không ngừng quan sát mười hai món bảo bối kia.

Kimura nói xong, thở dài, trực tiếp lật lá bài lên .

Lá bài hắn lật, rõ ràng là lá 7, bài có 2 đôi, nhưng lại bại bởi bộ ba của Lý Dương.

Từ sau khi bị Lý Dương ngăn lại động tác của hắn, Kimura liền hiểu, ván cược này hắn đã thua, thua một cách thảm hại.

Cho dù hắn cố tráo bài, chỉ sợ cũng sẽ không thành công, tim của hắn đã không còn bình tĩnh, ngay cả một phần tỷ lệ thành công cũng không có, nếu là tráo bài thất bại, hai lá bài cùng xuất hiện, như vậy hắn mới là xiu xẻo nhất.

Lúc này tim của hắn, cũng rất rối loạn .

Khi tim đang lọan, hắn căn bản không dám đi đánh cuộc, cũng mất đi dũng khí tráo bài, như vậy, mặc dù thua nhưng tay và mạng có thể giữ được, cứ cố tráo bài, rất có thể sẽ một mất tất cả, thậm chí mạng cũng không còn.

Thở dài, Kimura từ từ đứng lên, thân thể hắn trong nháy mắt như già đi mười tuổi, cũng không cáo biệt Lâm Lang, cũng chậm chậm đi ra ngoài.

Thua hoàn toàn thua, hắn không chỉ có thua bài, còn thua lòng tin.

Thua không thể tiếp tục theo với lòng tin của Lý Dương.

- Kimura …!

Thanh Mộc Vị Ương quát to một tiếng, ánh mắt của hắn vẫn còn đang sẫm màu đen, lúc này hắn thật muốn ngã xuống , Thiên Tùng Vân kiếm không thể cầm về không nói nữa, bây giờ lại mất mười hai món chí bảo, hắn thật không biết sau khi về nước nên trình bày thế nào.

Kimura quay đầu lại nhìn hắn một cái , từ từ lắc đầu, lại tiếp tục đi ra ngoài.

Hắn là người thất bại, nơi này lúc này thuộc về người chiến thắng, hắn không muốn ở nơi này thêm một phút .

Lâm Lang phái người tiến Kimura đi, bất kể nói thế nào, cuối cùng Kimura cũng không làm gì, nếu không gian lận, chuyện nên làm Lâm Lang vẫn phải làm.

- Thắng, Lão Đại thắng rồi, chúng ta thắng tồi…

Lý Xán kêu một tiếng lớn, đứng dậy, bước nhanh tới mười hai món chí bảo, khi chạy đến trước đó, hắn lại đột nhiên dừng lại, tham lam nhìn từng món bảo bối.

Những bảo bối này, đã biến thành của Lý Dương, biến thành của Lão Đại của hắn.

Hoàng lão, Tống Học Dân, mấy người cũng đều đứng dậy, trên mặt vẻ vui mừng không hề che giấu, bọn họ từ từ đi tới chỗ mười hai món bảo bối kia, đi rất chậm , rất nhiều người cũng nhìn thấy, thân thể hai người đều đang nhẹ nhàng run lên.

Điều này làm cho thật nhiều người cũng lo lắng, mong hai vị tiền bối này đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn .

- Được, được lắm ……… .

Chu lão nói liên tục hai chữ được, sau đó cũng không nói ra được nữa, Lý Dương có thể thắng được những thứ đồ này mang trở về nước, ý nghĩa trọng đại hơn.

Thiệp chết chóc, chén trà Thiện Mục và đàn phượng hoàng cũng đều là bảo bối của Trung Quốc truyền lưu ở Nhật Bản đã lâu, đã từng có người đã làm tổng kết, trong thập đại quốc bảo của Trung Quốc truyền lưu ở Nhật Bản, thì có ba món này.

Để cho ba món quốc bảo này trở về, chiến công của Lý Dương không người nào có thể so sánh, lưu danh bách thế có lẽ có chút khoa trương, nhưng người trong giới sưu tầm chắc chắn sẽ vẫn truyền lưu mãi.

Đây cũng là chiến công không một người nào khác có cách nào so sánh được.

Ngoài ba món này ra, có chín món khác, tất cả đều là bảo bối không thể có, cũng có ý nghĩa rất sâu.

- Lý Dương, chúc mừng!

Lâm Lang đi tới, đưa tay ra phía Lý Dương, phía sau hắn, Lâm Bá Vũ nắm chặt hai quả đấm ở trước ngực, tựa như người chiến thắng là chính hắn.

- Cám ơn!

Lý Dương mỉm cười gật đầu, lúc này tâm tình của hắn thật rất tốt, chuyến đi Canada này thu hoạch quá lớn, vượt quá tưởng tượng của hắn.

Đặc biệt là mười hai món bảo bối này, Hắn tuyệt đối là chuyện vui ngoài mong đợi, lúc này Lý Dương muốn nhất chính là thông báo cho Hà Lão gia, để cho ông ấy cũng vui vẻ một chút.

- Lý Dương, chúng ta đi thôi!

Vương Giai Giai đứng gần, nhỏ giọng nói một câu, khi Lý Dương ngồi trước bàn cá cựơc, nói rằmg cô không lo lắng nhất định là gạt người, nhưng vô luận nhiều lo lắng hơn, nét mặt của cô cũng không có chút biến hóa, cô cũng lo sợ mình lo lắng sẽ ảnh hưởng đến Lý Dương.

- Ừ…

Lý Dương cầm tay nhỏ bé của Vương Giai Giai, nhẹ nhàng gật đầu, lại quay đầu lại cáo biệt Lâm Lang. Lâm Lang không giữ lại, lúc này Lý Dương khẳng định rất vui vẻ, trở về nói không chừng còn có tổ chức ăn mừng, mà nơi này quả thật không phải là nơi ăn mừng thích hợp.

- Đợi một chút!

Lý Dương vừa đi về phía trước hai bước, một giọng nói lại vang lên, Thanh Mộc Vị Ương lập tức quay đầu, người gọi Lý Dương lại, chính là người sau lưng hắn – Tam Tỉnh Thái.

Người này là thành viên trực hệ gia tộc Tam Tỉnh, đang nhìn Lý Dương hằm hằm, trên mặt hắn, còn mang vẻ mặt cao ngạo.

Lý Xán, Liễu Tuấn và Bạch Minh bọn hắn đang thu mười hai món bảo bối cũng đều ngừng lại, Lâm Lang nhíu chân mày, lẳng lặng nhìn Tam Tỉnh Thái, cũng không nói lời nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.