Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 867: Chương 867: Thần kiếm Thừa Ảnh (2)






Tam Tỉnh Thái sãi bước về phía trước , hai hộ vệ phía sau hắn cũng đi theo tới đây, đám Triệu Vĩnh cũng nhẹ nhàng nhấc chân, đứng ở bên cạnh Lý Dương, Lưu Cương đứng ở trước mặt Lý Dương.

- Trận đánh còn chưa kết thúc! …

Đứng ở trước mặt Lý Dương, Tam Tỉnh Thái lớn tiếng nói, nói xong, lại chỉ chỉ Thiên Tùng Vân kiếm, tiếp tục nói:

- Tôi muốn cùng anh đánh cuộc, đánh cuộc thanh kiếm nầy!

Chân mày Lâm Lang nhíu lại thành đường thẳng, lúc này, hắn không ra mặt cũng không được.

- Tam Tỉnh tiên sinh, ván bài đã kết thúc!

Lâm Lang đi tới, còn có mấy hộ vệ của trang viên Lâm Thị cũng đi theo phía sau hắn, như hổ nhìn chăm chú vào Tam Tỉnh Thái, chỉ cần Lâm Lang nói một tiếng, bọn họ có thể trực tiếp ném cái tên cuồng ngạo này ra ngoài.

Nơi này là địa bàn của Lâm Gia.

- Đó là ván bài của Lý Dương và Kimura kết thúc, anh ấy còn chưa đánh cùng tôi, bây giờ tôi muốn đánh cược vận may cùng anh ấy …

Tam Tỉnh Thái từ từ nói, lúc nói chuyện vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lý Dương, Thanh Mộc Vị Ương và Tam Tỉnh Khang cũng ngơ ngác đứng ở phía sau , lặng lẽ nhìn Tam Tỉnh Thái.

Tam Tỉnh Thái theo chân trung Kimura tới Toronto, tin tức Tam Tỉnh Thái lấy được chính là để ý hắn cho tốt, để cho hắn gia tăng chút kiến thức.

Trong lệnh của gia tộc, cũng không có nhắc đến việc để cho Tam Tỉnh Thái đi tìm Lý Dương đánh cuộc.

- Đánh cuộc vận may à, anh lấy cái gì tới đánh cuộc? …

Bạch Minh bước nhanh tới, rất không khách khí nói một câu. Lý Xán, Chu Văn bọn họ cũng đều vây tới đây, Lâm Bá Vũ cũng rực tiếp nhảy tới, căm tức nhìn Tam Tỉnh Thái.

- Đương nhiên là tôi có đồ đánh cuộc, xem các cậu có dám nhận hay không!

Tam Tỉnh Thái khinh miệt nhìn Bạch Minh một cái, phất phất tay về phía sau, người phía sau hắn vẫn mang theo cái rương kia, lập tức cầm đồ trong tay tới.

Nhìn ba Tam Tỉnh Thái lấy ra cái rương, chân mày Lâm Lang lần nữa nhảy lên, nhưng lần này hắn cũng không nói lời nào .

Thanh Mộc Vị Ương và Tam Tỉnh Khang cũng đều nhích lại gần, Tam Tỉnh Thái từ từ mở ra cái rương, bên trong lộ ra một thanh bảo kiếm, chính xác mà nói là một thanh kiếm cổ.

Kiếm cổ không có vỏ kiếm, kiếm bằng đồng đenhưng, thân kiếm cũng tỏa ra ánh màu xanh, tản ra vẻ lạnh lẽo.

Sau khi thấy thanh kiếm này, tất cả mọi người chung quanh sửng sốt một chút, ngay cả Lâm Lang cũng không ngoại lệ.

Tam Tỉnh Thái có vẻ cao ngạo hơn, cầm chuôi kiếm, lấy thanh kiếm từ trong rương ra, trong nháy mắt khi hắn lấy ra đó, thanh kiếm nầy dường như biến mất, trên tay Tam Tỉnh Thái chỉ có chuôi kiếm.

Đến khi Tam Tỉnh Thái thực sự nắm chắc thanh kiếm, thân kiếm mới lần nữa hiển hiện ra, người chung quanh thuận sáng có thể thấy thân kiếm, người đững ngược sáng, chỗ đã thấy vẫn còn có chút mơ hồ .

Phía dưới chuôi kiếm, trên thân kiếm còn khắc hai chữ nổi.

Nhìn thấy cảnh thần kỳ này, chung quanh nhất thời yên lặng như tờ, có vài người còn từ từ nhuc nhích thân thể, nhìn thân thanh kiếm nầy từ thực trở nên ảo, từ ảo lại thành thực.

- Thừa Ảnh , đây là Thừa Ảnh kiếm! …

Chu lão đột nhiên thất thanh kêu lên, ông là người thấy hai hoa văn kia trước hết, hai chữ cổ này ông ta biết, chính là bởi vì biết, mới có vẻ kinh ngạc như vậy.

Thừa Ảnh kiếm, kiếm vô hình, một trong thập đại thần kiếm của Trung Quốc.

Xôn xao.

Chung quanh trong nháy mắt bùng nổ tiềng xì xầm, tất cả mọi người đang trò chuyện với nhau, ánh mắt Thanh Mộc Vị Ương cũng trừng thật to, hắn không ngờ Tam Tỉnh Thái lại mang theo một món bảo bối như vậy.

Thừa Ảnh, tuy xếp ở vị trí cuối cùng trong thập đại thần kiếm, nhưng cũng là một trong thập đại thần kiếm, đối với người Trung Quốc có ý nghĩa không nhỏ.

Nếu là sớm biết có thanh kiếm này, lấy ra trao đổi cùng Thiên Tùng Vân kiếm của Lý Dương cũng không phải là không thể được, nhưng lúc này, Tam Tỉm Thái lại lấy ra, muốn cùng Lý Dương đánh cược.

Lúc này, tâm tình của Thanh Mộc Vị Ương cũng không khá hơn.

Thanh Mộc Vị Ương lần nữa đi về phía trước một bước, đứng ở bên cạnh Tam Tỉnh Thái, nhỏ giọng hỏi:

- Tam Tỉnh tiên sinh, ngài, ngài lấy được cái thanh thần kiếm này lúc nào vậy?

- Một năm trước, tôi đi du ngoạn ở bắc Biển Đen, phát hiện từ một gia ở đó, thanh kiếm này được cất trong một căn nhà nhỏ, khi tôi đi ngang qua, đúng lúc phá căn nhà, kiếm này liền xuất hiện ở dưới chân của tôi!

Tam Tỉnh Thái ngước đầu, từ từ nói , chung quanh người nghe cảm giác đã hiểu hắn nói gì, cũng rất im lặng, đây chính là thần khí, thần khí chân chính, cho nên tự mình chạy đến dưới chân Tam Tỉnh Thái.

Vận may này, thật đúng là không thể lý giải.

Trong phút chốc Lâm Lang lại nghĩ tới lời nói của Tam Tỉnh Thái, hắn muốn cùng Lý Dương đánh cuộc Thiên Tùng Vân kiếm, đánh cuộc vận may.

Tên Tam Tỉnh Thái này thật đúng là kiêu ngạo có thừa, có được vận may như vậy, thật có thể so sánh với Lý Dương, còn giá trị của Thừa Ảnh kiếm, cũng đủ để đánh cuộc cùng Thiên Tùng Vân kiếm.

Hai món này, cũng đều là thần khí, và cũng là thần kiếm.

Thanh Mộc Vị Ương lại có vẻ có chút kích động, tiếp tục nói:

- Tam Tỉnh tiên sinh, thanh thần kiếm này ngài định xử lý như thế nào? …

Những lời này chính là lời trong lòng Thanh Mộc Vị Ương, hắn hận không được nói thẳng ra muốn lấy thần kiếm đổi thần kiếm, đáng tiếc Thừa Ảnh kiếm không phải đồ của hắn, không cách nào nói được.

Hắn bây giờ, chỉ có thể từ từ dụ Tam Tỉnh Thái.

Nếu là Thừa Ảnh thành công đổi được Thiên Tùng Vân kiếm, vậy công lao của hắn vẫn là lớn nhất, Kimura sống chết cũng hoàn toàn không có quan hệ đến hắn.

- Thanh Mộc tiên sinh, tôi vừa nói tôi muốn dùng thanh kiếm nầy làm tiền đặt cuộc, đánh cuộc cùng Lý tiên sinh!…

Tam Tỉnh Thái ngẩng đầu , lớn tiếng nói, hai người đi theo phía sau hắn, cũng đều nhìn chằm chằm vào Lý Dương.

Đánh cuộc vận may, bọn họ tin tưởng Tô Thông tuyệt đối sẽ không thua, cho dù là Lý Dương vừa thắng Kimura.

Tam Tỉnh Thái đích xác là người may mắn, ngoài việc có được Thừa Ảnh kiếm hắn còn có rất nhiều chuyện may mắn, Tam Tỉnh Thái không hiểu lắm về đổ cổ, nhưng hắn kiểm được cũng không ít đồ, Thừa Ảnh kiếm chính là một trong đó.

Ngoài Thừa Ảnh kiếm, trên tay của hắn còn có thanh danh đao Y Thế Thiên Tử của Muramasa, Y Thế Thiên Tử là một thanh đao nổi tiếng hơn cả thanh Diệu đao Muramasa.

Mà cái thanh thần đao này hắn chỉ tốn một vạn đồng yên Nhật mua về từ một kẻ lang thang.

Mặt khác, Tam Tỉnh Thái mỗi lần đến đâu, trên căn bản cũng sẽ gặp được may mắn, hắn đã từng nhặt được dây chuyền kim cương nặng hơn 3cara ở Mỹ, ở Hàn Quốc vô tình mua được đồ dùng tế lễ mà quốc vương Triều Tiên vô cùng quý trọng, ở Âu Châu, còn mua được đồ điêu khắc thời kỳ phục hưng rất nổi tiếng.

Cũng có thể nói, hắn đi tới đâu, may mắn liền theo đến đó, lời này một chút đều không khoa trương .

Điểm này nếu so với Lý Dương thì mạnh hơn, tất cả những gì Lý Dương có được cũng là nhờ năng lực đặc thù mà phát hiện ra, mà Tam Tỉnh Thái thuần túy dựa vào vận may mà có được những bảo bối này.

- Đánh cuộc?

Thanh Mộc Vị Ương không phải không biết những thứ này, nghe lời của Tam Tỉnh Thái, sắc mặt của hắn lại có chút kỳ quái .

Lúc này, hắn sợ nhất phải nghe chính là đánh cuộc, Shan-ben-tai-lang và Kimura liên tục thất bại, khiến cho hắn cũng không dám nữa khinh thị Lý Dương chút nào, về đánh cuộc mà nói, Thanh Mộc Vị Ương không cho là Tam Tỉnh Thái có thể thắng Lý Dương.

Trong ấn tượng của hắn, Tam Tỉnh Thái cũng là một người chưa bao giờ tiếp xúc đánh cuộc.

- Lý Dương, có dám cùng tôi đánh cuộc hay không?

Thanh Mộc Vị Ương còn chưa biết nên khuyên như thế nào, Tam Tỉnh Thái lại lớn tiếng kêu lên, nhìn chằm chằm vào Lý Dương, trong mắt còn mang theo một sự khiêu khích .

- Đánh cuộc như thế nào? …

Lý Dương thản nhiên nói, lần này hắn không có chút do dự nào.

Vừa rồi dưới năng lực đặc thù, hắn vẫn luôn chú ý trên người Kimura, không quan sát những người khác, không nghĩ nơi này còn cất giấu một món thần khí như vậy.

Nếu bị hắn thấy được, vậy hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua, đánh cuộc là điều Lý Dương không e ngại nhất, coi như Tam Tỉnh Thái không đề cập đến, chính hắn cũng sẽ nói lên ý tưởng đánh cuộc.

Thừa Ảnh kiếm, đối với Lý Dương mà nói thật sự là điều bất ngờ trong bất ngờ, vui mừng trong vui mừng .

Tam Tỉnh Thái cười cười, lập tức nói:

- Rất đơn giản, một ván định thắng thua, chúng ta mỗi người rút ra lá bài, trực tiếp so lớn nhỏ!

Rút bài ra so lớn nhỏ.

Đây cũng là một loại phương thức đánh cuộc, người bình thường rất ít dùng, trừ phi cao thủ đặc biệt lợi hại có thể nhớ bài, bọn họ dùng phương thức đánh cuộc, đặt tất cả tâm trí vào một lá bài.

Lý Dương thấy Tam Tỉnh Thái, thế nào cũng đều không giống người lợi hại như vậy, loại phương pháp này đối với bọn họ mà nói, chính là đánh cuộc may rủi.

Đây cũng là mục đích của Tam Tỉnh Thái, nói riêng về vận may, hắn không tin trên thế giới này còn có người lợi hại hơn so với hắn.

Thiên Tùng Vân kiếm, giống như là đang chờ đợi hắn, là thu hoạch lớn nhất của hắn trong lần đến Toronto này.

Khi Lý Dương đánh cuộc cùng Kimura, trong lòng hắn liền mong Kimura thua, chỉ có khi Kimura thua, hắn mới có cơ hội thắng được Thiên Tùng Vân kiếm, đạt được danh dự to lớn này.

Còn mười hai món chí bảo kia, nếu Lý Dương muốn, hắn không ngại lần nữa đánh cuộc, đến lúc đó cũng thắng về tay những bảo bối kia, lúc này Tam Tỉnh Thái đã hoàn toàn nhận định, hôm nay chiến thắng nhất định là hắn.

Nghe được Tam Tỉnh Thái nói ra phương pháp đánh cuộc, Lý Dương lần nữa lộ ra nụ cười.

- Được, tôi đồng ý với anh, tôi liền lấy Thiên Tùng Vân kiếm làm đồ cá cược, thần kiếm đổi thần kiếm, nhưng tôi có một yêu cầu, tôi muốn rút bài trước!…

Lý Dương từ từ gật đầu, rút ra bài so lớn nhỏ, đây đối với hắn mà nói có lợi hơn đánh bài, không đồng ý mới là kẻ ngu, phải biết những lá bài này vừa để xuống, đối với hắn mà nói cũng đều là lá bài lật, tìm được một lá lớn nhất căn bản không phải vấn đề gì to lớn.

- Không được, tôi muốn rút bài trước!

Tam Tỉnh Thái lập tức lắc đầu, cự tuyệt yêu cầu của Lý Dương, một bộ bài nếu rút ra, lá bài lớn nhất chỉ có một lá, Tam Tỉnh Thái rất có lòng tin đối với vận may của mình, nhưng vận may của Lý Dương tựa hồ cũng không kém, lúc này hắn cũng muốn chiếm lấy cơ hội trước.

- Phương pháp đánh cuộc là anh nói ra, theo lý thì tôi được rút bài trước!

Lý Dương cũng lắc đầu, kiên trì ý kiến của mình.

Điểm này đối với hắn rất quan trọng, tranh thủ rút bài trước thì cơ hội chính là tất thắng, tranh thủ không được tuy nói không nhất định thua, nhưng lại có thể thua, Lý Dương cũng sẽ không muốn cho mình bị thua.

- Phương pháp tôi nói ra, bài tôi cũng muốn rút trước!

Tam Tỉnh Thái không nhường bước chút nào, người chung quanh cũng nhỏ giọng nghị luận, đặc bịệt là chuyên gia Trung quốc bên kia, rất nhiều người cũng muốn trừng trị Tam Tỉnh Thái, tiếp viện Lý Dương.

Phương pháp đánh cuộc là hắn nói, theo thường quy, Lý Dương đúng là sẽ được rút bài ra trước, Tam Tỉnh Thái còn cướp cơ hội rút bài trước, giống như muốn chiếm đoạt tất cả cái tốt vậy.

- Nếu như vậy, hai người cùng nhau rút ra, người nào rút được lá bài lớn nhất người đó thắng? …

Lúc này Lâm Lang lên tiếng, chung quanh rất nhiều người nhất thời đều ngừng nói chuyện, đề nghị này của Lâm Lang nghe quả thật rất công bình, cùng nhau rút ra, cũng không cần tranh giành trước sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.