Lý Dương hoàn toàn chìm đắm vào trong thủ thuật chạm ngọc, không hề biết cảm giác của Trần Vô Cực.
Mấy ngày nay, Lý Dương rất bận, nhưng Thái Cực Quyền và căn bản của chạm ngọc lại không có lơ là. Lý Dương biết điều kiện của mình, cho dù là thiên tài, không nỗ lực cũng vô dụng.
Nhưng Lý Dương có bước tiến bộ như ngày hôm nay làm Trần Vô Cực cũng kinh ngạc, công lao lớn nhất chính là năng lực đặc biệt.
Mỗi lần luyện tập, Lý Dương đều mở năng lực đặc biệt, dùng gốc độ thứ ba để quan sát tay của mình.
Cái này xem như mỗi giờ mỗi khắc Lý Dương đều có thể phát hiện ra khuyết điểm thiếu sót của mình, đặc biệt là năng lực đặc biệt có sức mạnh lớn không thể nói nên lời, càng làm luyện tập của Lý Dương tăng lên gấp bội.
Gấp bội kỳ thực đã không thể hình dung, mà là gấp hàng bội lần mới đúng
Dưới tình hướng có sát khí lớn như vậy, nếu Lý Dương không có tiến bộ tốt thế này đó mới là có lỗi với mình.
Trần Vô Cực không hề biết những cái này, trong mắt ông, chỉ có thể cho rằng đây là thiên phú siêu cường của Lý Dương, thậm chỉ hai chữ siêu cường cũng không thể hình dung Lý Dương.
- Xong rồi!
Lý Dương nhẹ nhàng thở ra, vừa mới chạm trổ xong, đem khối Phỉ Thúy đánh bóng bày trước mặt Trần Vô Cực.
Cái này nhỏ hơn một chút so với trứng gà, khắc lên cái đĩa chính là con rồng, thân rồng sống động, chỉ nhìn thấy phần chạm trổ, làm cho người ta hoàn toàn không tin đây là do một người tiếp xúc với chạm ngọc mấy ngày làm ra.
- Rất tốt, Lý Dương cái này có thể tặng cho ta không?
Trần Vô Cực nhẹ nhàng gật đầu, yêu cầu của ông ngược lại làm cho Lý Dương có chút kinh ngạc, cái này chỉ là một tác phẩm Trần Vô Cực khảo nghiệm hắn, tuy hắn rất dụng tâm, nhưng cách tác phẩm đại sư chân chính còn có một khoảng cách nhất định.
Đồ như vậy, bình thường không thể lọt vào mắt Trần Vô Cực.
- Đương nhiên không thành vấn đề!
Lý Dương thoáng có chút do dự, sau đó còn vội vàng nói ra một câu, sư phụ yêu cầu, hắn là đồ đệ, hoàn toàn không thể cự tuyệt.
- Được, món đồ này, ta cất giữ cho sau này, đợi sau này con thành danh, thì hãy đem nó ra!
Trần Vô Cực cười lớn gật đầu. Thành danh, đối với rất nhiều người mà nói trở thành đại sư một phương thì đã là thành danh rồi, Nhưng trong lòng Trần Vô Cực, có vẻ không phải là yêu cầu này.
Đang cảm nhận được thiên tai và tiến bộ đáng sợ sau này của Lý Dương, trong lòng Trần Vô Cực đã có cảm nhận rất lớn, tương lai của Lý Dương tuyệt đối có thể đi tới bước này của ông.
Hơn nữa tuyệt không giống ông, còn xa hơn cũng không biết.
Lý Dương chỉ khắc một long rồng trên cái đĩa, Trần Vô Cực kết thúc khảo hạch của hắn.
Kỳ thực chỉ thấy mấy đao trước đó của Lý Dương, Trần Vô Cực đã rõ, ông khảo hạch lần này hoàn toàn không có ý nghĩ gì, Lý Dương không phải người bình thường, không thể dùng cách bình thường để đối đãi.
Cái ông có thể làm, đem tất cả kinh nghiệm phong phú tích lũy cả đời mình nhanh chóng truyền thụ cho Lý Dương, để Lý Dương thông hiểu đạo lý, tạo ra phong cách thuộc về riêng mình.
Sau đó hắn dùng phong cách của mình , đi ra bước cuối cùng, tạo ra thành tích ảnh hưởng muôn đời.
Tới lúc đó, cái của Lý Dương điêu khắc kinh thiên, cũng trở thành món đồ rất có ý nghĩa lịch sử, thậm chí còn hơn những tác phẩn bình thường của Lý Dương.
Đây chính là khảo hạch đầu tiên, hoàn thành tác phẩm chỉnh thể.
Ngoại trừ đao ra, phương diện Thái Cực Quyền, Trần Vô Cực cũng cùng Lý Dương trao đổi một số chuyện đơn giản.
Cho tới nay, Lý Dương cũng chính là tự mình tập quyền, có chút không hiểu cũng không lưu ý, lần này trao đổi với Trần Vô Cực, làm hắn cũng nhận được không ít điều hay.
Thái Cực Quyền trung cấp của hắn, đã dần dần thành thục, có xu hướng phát triển lên đại thừa.
Tốc độ này, cũng làm cho Trần Vô Cực thêm kinh ngạc, chỉ là Trần Vô Cực lúc này đã chết lặng, trên người Lý Dương xuất hiện thêm nhiều kỳ tích cũng không quá đáng, hắn chỉ là may mắn có được nhãn lực, nhận được đồ đệ này.
Chờ sau khi lĩnh vực của Lý Dương thật sự hoàn thành, ông muốn nhận người ta làm đồ đệ tuyệt đối là không thể.
- Anh Lý, thời gian không còn sớm nữa!
Sau khi trao đổi với Trần Vô Cực, Lý Dương rất hăng hái thẳng thắn đánh ra một quyền, mãi đến khi Lưu Cương gọi hắn mới dừng lại.
Tối nay hắn có hẹn với Mã Tuấn Đào và Lâm Bá Văn, tốt nay phải thăm hỏi hai người bọn họ.
- Được, con đi tắm trước đi!
Dừng quyền thu bộ lại, trên đỉnh đầu Lý Dương từ từ toát ra một nguồn khí, bây giờ đang là mùa hè, cho dù trong sân có gió mát, liên tục tập quyền trong hai giờ cũng làm người ta đổ không ít mồ hôi.
Tắm rửa thay áo, thời gian hẹn cũng đã đến.
Chào Trần Vô Cực một tiếng, Lý Dương lên xe đi ra khỏi nhà, xe hắn dùng ở Yết Dương chính là xe của Trần Vô Cực, ở đây hắn không cần phải mua xe.
Xe của Lý Dương vừa dừng lại trước cửa khách sạn, trong đại sảnh đã có mấy người chạy ra.
Dẫn đầu là Mã Tuấn Đào, bên cạnh còn có mấy người đi theo, chân mài của Lý Dương nhăn lại một chút, vốn đang nghĩ hắn đến mời khách, nhưng tư thế này, hắn giống như là khách mời.
Còn người bên cạnh Mã Tuấn Đào Lý Dương không xa lạ gì, cũng là một người quen. Một là Trầm Đức Chính ông chủ lớn có tiếng ở bản địa Yết Dương, Lý Dương đã từng dùng cơm nới y. Người còn lại chính là hội chủ Vương, của hiệp hội ngọc thạch Yết Dương.
Nói ra cái vị trí hội trưởng Vương đang ngồi, cũng có quan hệ rất lớn đối với Lý Dương.
Không phải hội trưởng Đỗ ban đầu đắc tội Lý Dương, ông cũng không thể từ phó hội trưởng lên làm hội trưởng, mà lần gặp ở tiền nhiệm, cũng làm ông có dụng tâm đặc biệt đối với Lý Dương.
Lần này nghe nói cổ đông lớn xây dựng nhà máy ngọc khí chính là Lý Dương, ông chính là từ trên xuống dưới chạy không ít nơi giúp đỡ.
Còn dụng tâm hơn so với chuyện của mình.
- Lý tiên sinh, ngài đến rồi!
Lâm Bá Văn là người đầu tiên bước đến đón Lý Dương, Trần Chính Đức và hội trưởng Vương đều đi tới. Trầm Chính Đức thông minh không có nói gì nhiều, chỉ là luôn mỉm cười.
Dáng vẻ của hội trưởng Vương đó tỏ ra có chút nịn nọt, cơ hồ là đang nịnh bợ Lý Dương.
Hết cách, ảnh hưởng của tiền nhiệm mang đến quả thực quá lớn, vụ hội trưởng Đỗ đó vì vấn đề kinh tế đã bị bắt, là Trung Bảo Hiệp giám sát điều tra ra, tham ô mấy trăm triệu.
Cuối cùng, ông ta bị phán mười lăm năm tù, con của ông ta cũng bị phán bảy năm tù, trước khi bọn họ bị bắt còn nhân vật quan trọng đích thân tới Bắc Kinh nói chuyện, nhiều năm như vậy bản thân hội trưởng Đỗ cũng thành lập không ít quan hệ, thành lập nhóm trơ tráo chống lại.
Đáng tiếc, biện hộ của bất cứ ai cũng đều vô dụng, cuối cùng vẫn là phán đoán quan trọng, cái này cũng chẳng khác nào cho bọn hội trưởng Vương gõ chuông đồng hồ.
Người như Lý Dương, chỉ có thể che chở cẩn thận, tuyệt đối không thể đắt tội
- Lý Dương, hội trưởng Vương rất chiếu cố chúng ta, các bên đều giúp chúng ta không ít, ông chủ Trầm là người bạn hợp tác tốt nhất của chúng ta ở Yết Dương, hôm nay tôi cũng có mời bọn đến!
Mã Tuấn Đào mỉm cười nói một câu, y biết Lý Dương quen với hai người này, cũng không có giới thiệu thân phận của bọn họ.
Hội trưởng Vương quả thật giúp bọn họ rất nhiều, Trầm Chính Đức lại là con rắn độc ở Yết Dương, trong làm ăn có hợp tác không ít, Trầm Chính Đức lại không chỉ làm ăn trong nhà máy ngọc khí.
Hôm nay bọn họ nghe nói Lý Dương tới, thì cùng gọi điện đến nói muốn gặp Lý Dương, Mã Tuấn Đào do dự một chút, cuối cùng cũng đồng ý.
Dù sao bọn họ cũng làm ăn ở Yết Dương, nhiều bạn bè thì thêm nhiều đường huống hồ hai người này còn không phải là bạn bè hình thường, đối với bọn họ vô cùng có lợi. Mã Tuấn Đào vốn làm ăn, biết nên làm thế nào.
- Nên như vậy, hội trưởng Vương, ông chủ Trầm, chúng tôi còn phải cám ơn sự ủng hộ của các ông đối với nhà máy ngọc của chúng tôi.
Lý Dương mỉm cười, nhẹ giọng nói một câu, hội trưởng Vương tỏ vẻ được yêu thương mà vừa mừng vừa lo, ngược lại biểu hiện của Trầm Chính Đức rất nhiệt tình, có một cảm giác bất ti bất hàng.
Cơm tối rất ngon, nói là Lý Dương mời khách, cuối cùng vẫn là Trầm Chính Đức làm chủ.
Cái quán rượu này là của y, đãi một bữa đối với y chỉ là chuyện nhỏ, điều này Lý Dương cũng không chủ động truy cứu, Trầm Chính Đức là người làm ăn rất khôn khéo.
Có quan hệ tốt với người này, đối với bọn họ mà nói không có gì là xấu.
Buổi tối Mã Tuấn Đào uống không ít, cuối cùng mơ mơ màng màng trở về nhà, nếu không phải ngày mốt phải động thổ đặt móng, tối nay Lý Dương nhất định sẽ hạ ngục bọn họ.
Ngày mốt đối với bọn họ mà nói là rất quan trọng, Lý Dương cũng tha cho y.
Hội trưởng Vương không có vận khí tốt như vậy, quả thật ông cảm nhận được tửu lượng một lần của Lý Dương, cuối cùng làm sao về nhà cũng không biết. Ngược lại Trầm Chính Đức đừng cho rằng béo người, uống nữa cân rồi còn có thể tiếp tục nói chuyện với Lý Dương, cuối cùng còn có thể khống chế được sức lực của mình.
Cái này cũng làm Lý Dương đối với cái nhìn thoạt đầu về những người làm ăn buôn bán có chút khác xưa, người ta có thể thành công quả thật có sở trường của mình.
Ngày thứ hai Lý Dương không có ra ngoài, ở nhà theo Trần Vô Cực học đao pháp mới.
Đao pháp của Trần Vô Cực nghiêm túc mà nói không phải tự mình nghĩ ra, là ông kế thừa kỹ thuật xắt ra Nam phái, nhưng sau này được thêm vào nhân tố quan trọng của Thái Cực, thoạt nhìn như là một môn phái riêng.
Mãi đến thời gian này, sau khi Trần Vô Cực trở thành tông sư, bắt đầu nghiên cứu mài mò đao pháp cho riêng mình, chỉ là có thể thành không chính ông cũng không dám đảm bảo.
Đao khắc của Trần Vô Cực, cơ bản chính là Thái Cực.
Không có chống đỡ của Thái Cực, hoàn toàn không có trình độ đó để điêu khắc, nhưng Lý Dương có đao Ngô Côn, cộng thêm cực quyền cũng luyện tới trung cấp. Bây giờ đã hoàn toàn có thể chạm ngọc.
Khuyến điểm của Lý Dương chính là kinh nghiệm
Trần Vô Cực lúc đầu đã đem kinh nghiệm và toàn bộ tâm pháp của mình nói rõ ra. Lúc nói lại không thiết lập khuôn mẫu, làm thế nào làm thì phải dựa vào chính Lý Dương đi khám phá.
Như vậy có thể để Lý Dương học tập kinh nghiệm của ông, đồng thời lại dùng lý giải của chính mình để sáng tạo, đối với phát triển sau này của hắn, có sức khai phá rất quan trọng.
Thời gian một ngày, chớp mắt đã trôi qua.
Từ sáng sớm đến trưa, Lý Dương đều trải qua trong công việc, thời gian bất tri bất giác qua nhanh như vậy, sau bữa cơm tối, chính Lý Dương còn có cảm khái rất lớn.
Những gì mà hôm nay Trần Vô Cực nói khác rất nhiều so với trước kia.
Dù sao trước kia cũng là cơ bản khô khan, Trần Vô Cực đã đem một số thủ thuật và cách dùng điêu khắc nói ra, với tầm nhìn bao quát của Lý Dương, làm Lý Dương hiểu được không ít bí quyết của chạm ngọc.
Thậm chí hắn còn có cảm giác, nếu cho hắn một chút thời gian, hắn có thể chạm khắc ra một tác phẩm cấp đại sư có thần vận. Nếu là thật như vậy, Lý Dương cũng xem như là một bước lên trời, trực tiếp trở thành một đại sư chạm ngọc.
Đương nhiên đây chỉ là cảm giác, có thể thành công không, còn phải xem nổ lực của Lý Dương.