Tô Thái sư và Tần học sĩ đều đến hết rồi à? Triệu Tử Văn thấy Đại tiểu thư báo thế thì vội vàng mặc quần áo. Hôm nay là ngày luận võ ở giáo trường giữa Hung Nô và Đại Kinh, có quan hệ tới uy vọng của Đại Kinh và đại sự cả đời của tiểu quận chúa, cũng không phải là trò đùa.
- Đại ca, Bảo Nhi hai ngày nay đều rất lo lắng cho huynh. Còn tưởng rằng đại ca ......
Bảo Nhi vừa nói vừa ngân ngấn nước mắt, bộ dạng đáng thương khiến Triệu đại ca dừng lại động tác, lại kéo tiểu ny tử vào lòng, thân thiết một hồi.
Cái bình dấm chua nhỏ Hạ Bình bên cạnh đương nhiên là không cam lòng chịu yếu thế, cũng dúi đầu vào trong lòng hắn, căn bản là không để hắn đứng dậy mà mặc nổi quần áo nữa.
Triệu Tử Văn cười khổ nhìn hai tiểu thư. Nếu không phải hôm nay có chuyện quan trọng thì nói không chừng là sẽ song phi được rồi. Đáng tiếc thật .......
- Tử Văn, hai ngày nay muội rất sợ. Muội sợ huynh vĩnh viễn sẽ không về nữa.
Hạ Bình lau nước mắt trên khóe mi, nhẹ nhàng nói. Triệu Tử Văn là cây cột trụ tinh thần của nàng. Nếu như Tử Văn có chuyện gì thì nàng tuyệt đối là sẽ không có đủ dũng khí mà tiếp tục sống sót nữa.
Tối hôm qua, khi hai tiểu ny tử đi tìm kiếm Triệu Tử Văn ở khắp mọi nơi, mãi đến khuya mới trở về Triệu phủ. Khi trở về, thần sắc các nàng đều rất đau khổ và tuyệt vọng. Nhưng khi nghe Đại tiểu thư nói là Tể tướng đại nhân đã hồi phủ rồi thì các nàng lập tức mừng đến phát khóc, ôm chầm lấy nhau, lại càng không để ý đến sự rụt rè e lệ của thiếu nữ nữa, ôm Triệu đại nhân đã sớm ngủ say cùng ngủ chung trên một giường.
Hai tiểu thư nghĩ đến đêm qua chung chăn cùng ngủ thì đều mắc cỡ đến đỏ mặt, nhưng vẫn ôm thật chặt lấy Triệu đại nhân, dường như rất sợ hãi hắn lại đột nhiên biến mất không tăm tích. Triệu Tử Văn khóc không ra nước mắt. Nếu như mà cứ bị hai tiểu ny tử này quấn lấy như thế thì luận võ ở giáo trường hôm nay còn đi thế nào được nữa?
- Hạ Bình, đại ca hôm nay có việc quan trọng đấy. Chúng ta mau hầu hạ đại ca mặc quần áo đi.
Bảo Nhi ôn nhu cũng không giống tiểu gia tử Hạ Bình, nàng dịu dàng nhìn đại ca rồi bảo vậy.
Vẫn là Bảo Nhi khéo hiểu lòng người. Triệu Tử Văn cười gật gật đầu, lại hiên ngang lẫm liệt nói:
- Hạ Bình, Bảo Nhi, hôm nay ta có việc rất trọng yếu phải đi làm. Buổi tối trở về rồi ta sẽ ở cùng các muội. Đến lúc đó, muốn nhỏ sáp hay muốn roi da, tùy các muội hết!
- Cái gì mà nhỏ sáp, rồi lai roi da.... Muốn chết à?
Hạ Bình che hai má nóng bỏng, bàn tay nhỏ bé đánh vào lòng ngực của cái tên dâm tặc mồm miệng ba hoa này, vừa đánh vừa mắng.
- Đại ca......
Bảo Nhi vốn đã là thiếu phụ, nghe xong mà thân thể cũng nóng bừng lên, bộ ngực sữa phập phồng kịch liệt, mặt mày như lửa đốt, nắm lấy cánh tay đại ca, gắt nhỏ.
Triệu Tử Văn cười hì hì lần lượt hôn lên khuôn mặt nõn nà của hai vị tiểu thư, làm cho hai tiểu ny tử vừa thẹn vừa sung sướng.
Giờ cũng không phải là lúc tư tình nhi nữ, vẫn còn có chính sự quan trọng hơn, hắn cũng không đùa giỡn với hai nàng nữa, sau khi được Bảo Nhi hầu hạ hắn mặc quần áo xong thì đi vào đại sảnh.
Khi hắn đi rồi, Bảo Nhi và Hạ Bình bất giác nhìn nhau, lại cảm thấy chuyện tối hôm qua cùng ngủ thực sự là xấu hổ không nói ra được, khuôn mặt đỏ lên, vội vàng xoay người, ai nấy đi về sương phòng của mình.
Các nàng đều không chất vấn Triệu Tử Văn xem rốt cuộc là hai ngày nay hắn đã đi đâu. Bởi vì Đại tiểu thư đã nói qua với hai nàng, người xấu lần này phải chịu không ít khổ cực mới an toàn trở lại Triệu phủ, cho nên bọn họ không muốn nhắc tới chuyện thương tâm của hắn. Trở về là tốt rồi.
- Tô đại nhân, Tần đại nhân, các ngài đến sớm thật!
Triệu Tử Văn bước vào đại sảnh, bắt gặp hai vị đại nhân đang sốt ruột đi tới đi lui thì cười cười đi đến chào hỏi.
Tô Thức và Tần Quán nhất tề quay người, lập tức đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới, thấy hắn không có vấn đề gì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó mới nói:
- Triệu tiểu ca, làm sao ngươi đột nhiên lại biến mất không tăm tích như thế hả? Hai ngày trước Hoàng thượng vẫn tìm ngươi đó, còn tưởng là ngươi gặp chuyện gì bất trắc nữa......
Triệu Tử Văn cười ha hả, nói:
- Ta thì có thể phát sinh ra cái gì bất trắc, chỉ là gặp chút phiền toái nhỏ thôi. Nhưng giờ không có việc gì nữa rồi.
Hắn nói ra một cách thoải mái, Tô Thức và Tần Quán cũng không mấy tin tưởng hắn, nghĩ thầm, "Triệu tiểu ca này nhất định là không nghe lời Hoàng thượng, lại chạy đi đối đầu với Các chủ Ám Kiếm Các Sở Thăng cho nên hôm qua mới hồi phủ với bộ dạng mặt mũi bơ phờ như thế".
Tể tướng đại nhân này muốn làm chuyện gì thì về cơ bản là họ vô lực ngăn trở, cũng không thể nói gì hơn được. Dù sao, Hoàng thượng cũng sẽ giáo huấn kẻ không biết nghe lời như hắn.
Triệu Tử Văn nói sang chuyện khác:
- Hai vị lão huynh sáng sớm thế đã đến tìm ta có chuyện gì?
Tô Thức không nhanh không chậm đáp:
- Hoàng thượng đêm qua đã biết ngươi trở về rồi nên sáng sớm nay nói ta đến thăm ngươi một chút xem có việc gì hay không. Giờ thấy ngươi vẫn như trước thế này thì chắc Hoàng thượng sẽ yên tâm rồi.
“Xem ra là Hoàng đế lão gia tử này vẫn tương đối quan tâm đến mình. Bất quá, lão quan tâm đến mình thì cũng là vì chuyện Bát Hoàng nhi của lão đoạt vị thôi”. Triệu Tử Văn thản nhiên đáp:
- Hai vị đại nhân có phải là định rủ ta đến giáo trường không?
Tần Quán cười nói:
- Chúng ta chỉ có tiện thể đến đề tỉnh Triệu tiểu ca thôi. Chuyện luận võ ở giáo trường là do Điền tướng quân phụ trách, chúng ta chỉ là quan văn ......
Lúc trước, Triệu Tử Văn đã bảo Điền Hổ chọn lựa trong quân ra năm tướng sĩ võ công xuất sắc để luận võ, cũng không biết Điền Hổ có làm xong việc này hay chưa nữa.
- Triệu tiểu ca, ngươi mới vừa làm Tể tướng không lâu, cũng đừng mang lại lắm phiền phức cho Hoàng thượng như thế. Việc của Ám Kiếm Các hay là cứ để xác lập xong địa vị Thái tử của Đại Kinh đi rồi hẵng giải quyết.
Tô Thức đi đến bên người hắn, nhẹ giọng nói.
“Hoàng đế này thật đúng là cái gì cũng biết”. Triệu Tử Văn biến sắc. Hắn đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Tô lão đầu. Chẳng lẽ lão Hoàng đế này vẫn muốn để Bát Hoàng tử lên làm Thái tử trước đã? Nhưng nếu như không giải quyết phe cánh của An Vương trước, thì dù cho Bát Hoàng tử có làm Thái tử cũng sẽ chỉ để cho Bát Hoàng tử trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích mà thôi. Đây chính là một chiêu rất hiểm hóc.
Trong lòng hai người đều biết rõ đại khái địa điểm mà Triệu đại nhân đã mất tích hai ngày nay. Nhưng Triệu đại nhân lại vẫn giả bộ hồ đồ nói:
- Ta làm sao lại không nghe ra ý tứ của Tô lão ca chứ? Hai ngày nay ta cũng chỉ có đi ra ngoại thành dạo chơi một lúc thôi, cũng chẳng làm chuyện gì cả.
"Ngươi cứ giả bộ nữa đi ", Tô Thái sư và Tần học sĩ nghe rồi chỉ buồn cười chứ không đi gặng hỏi hắn nữa, cười bảo hắn:
- Triệu tiểu ca, ngươi mau đi ra giáo trường bên ngoài thành Hàm Đan đi.
Triệu Tử Văn hỏi:
- Các ngài không đi ư?
Tần Quán nói:
- Điền tướng quân lập tức sẽ qua đây đón ngươi đi bây giờ. Chúng ta đương nhiên là sẽ ngồi kiệu mà đi rồi.
Triệu Tử Văn và hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã đi đến trước đại môn của Triệu phủ. Tần học sĩ vừa nói dứt lời thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới, phóng mắt nhìn lại, mấy con khoái mã đang cất vó trên đường, xuyên qua đường vào hoàng thành, chính là đang chạy về phía này.
Tần Quán hưng phấn nói:
- Là Điền Hổ tướng quân đến đây.
Dẫn đầu đám người là một Đại tướng quân uy vũ hùng tráng, nón đồng áo giáp, lưng đeo trường kiếm, phóng ngựa như bay, chạy nhanh về phía này. Đúng là Điền tướng quân mập mạp không ngờ là ăn mặc tử tế vào cũng thành ra có vài phần anh tuấn và khôi vĩ.
- Điền huynh, đã lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?
Thấy Điền Hổ xuống ngựa, Triệu Tử Văn cười tiến đến đón.
Điền Hổ nghe nói đã thấy tức rồi, căm giận bất bình mắng:
- Vẫn khỏe cái rắm ý! Tiểu tử nhà ngươi, thật đúng là hại ta thảm rồi.
Triệu Tử Văn cười ha hả, nói:
- Làm sao thế? Có phải là bởi vì chuyện lần trước nên Tân Nguyệt Lâu không cho ngươi vào cửa hả?
Điền tướng quân này nhìn thì thành thật nhưng cũng là một kẻ phong lưu, cũng là khách quen ở Tân Nguyệt Lâu. Bởi vì chuyện lần trước nên Điền tướng quân quả thật là không đến Tân Nguyệt Lâu được nữa.
- Tiểu tử nhà ngươi đúng là cái đồ đoán mò, ăn nói lung tung. Hai ngày nay ta bị Hoàng thượng trách phạt không ít đâu. Toàn là bởi vì ngươi đột nhiên mất tích mà ra cả!
Điền Hổ cáu kỉnh, mặt đỏ cả lên.
Triệu Tử Văn vẻ mặt đau khổ, nói:
- Điền bàn tử (Điền mập), chuyện đó đúng là ta cũng không có biện pháp nào cả.
Điền bàn tử? Triệu tiểu tử? Tể tướng và tướng quân của Đại Kinh thật là gan to dám nói, đúng là một đôi oan gia chạm mặt nhau. Tướng sĩ phía sau Điền Hổ nghẹn họng trân trối nhìn hai người, mắt cứ trợn tròn lên nửa ngày không nháy được một cái.
Hai người này cãi nhau, chửi bới nhau đi nữa cũng là huynh đệ đã từng cùng nhau đổ máu, cùng nhau từng trải phong hoa tuyết nguyệt, nói vài lời thô tục thì đã tính là cái gì. Đây mới chính là huynh đệ đáng tin.
Điền Hổ làm sao không đoán được đại khái hành tung hai ngày nay của Triệu tiểu tử này. Núi lớn ở cách Hàm Đan xa xa đột nhiên cháy, đến giờ vẫn còn chưa hết lửa. Hơn nữa ở thành Hàm Đan hôm qua lại có người nằm dưới con diều nương gió to mà bay qua. Hai sự việc này liên hệ lại cùng một chỗ thì biết ngay tiểu tử này đi làm cái gì. Thật là ......tiểu tử này qua cơn thập tử nhất sinh.
Điền Hổ nhỏ giọng cười hì hì nói bên tai Triệu Tử Văn:
- Khi nào thì ngươi cũng mang huynh đệ lên trời bay lượn tí đây?
Trong ánh mắt của Điền Hổ nhìn hắn có vẻ sùng kính. Đến diều có thể chở người ta phi hành hắn cũng có thể làm ra được. Triệu đại nhân này còn có chuyện gì mà hắn không làm được cơ chứ?
Hả? Sao y cũng biết nhỉ? Triệu Tử Văn nghe xong ngẩn người ra, lại khinh bỉ nói:
- Chờ ngươi bớt mập đi một tí nữa rồi bàn sau.
- Đồ trọng sắc khinh bạn!
Điền Hổ cắt ngang lời hắn, căm giận mắng.
Con diều khổng lồ bay trên trời hôm qua đã làm cho cả thành Hàm Đan khiếp sợ, đều tưởng là tiên nhân và tiên nữ hạ phàm. Nhưng Hoàng thượng thì không cho là như thế. Trên đời chưa bao giờ có tiên cả, làm sao đột nhiên lại xuất hiện ở thành Hàm Đan? Mà kẻ có bản lĩnh có thể thăng thiên mà bay đến mức này cũng chỉ có cái gã Tể tướng đại nhân đương nhiệm thôi chứ ai! Cho nên lão Hoàng đế cũng biết là do Triệu Tể tướng bày trò ra cả.
Điền Hổ cùng hắn hàn huyên vài câu thì bắt đầu nói đến chính sự:
- Triệu huynh, theo ta đi ra giáo trường ở bên ngoài thành Hàm Đan đi. Hoàng thượng cũng sẽ tới đó bây giờ.