Chàng xem lại dáng vẻ của chàng đi. Làm sao mà đi tìm hai muội ấy được? Còn không sợ người ta chê cười nữa.
Đại tiểu thư nhìn hắn cả người dơ bẩn, gắt giọng phán:
- Hạ Bình chắc sẽ mau về thôi. Chàng mau đi tắm rồi thay quần áo sạch sẽ đi.
Đường đường là Tể tướng Đại Kinh lại ăn mặc rách rưới đi trên đường cái tìm người, không bị người ta cười rách mồm mới là lạ. Triệu Tử Văn bất đắc dĩ gật đầu, đi theo nàng vào trong Triệu phủ.
- Tử Văn, nước ấm chuẩn bị xong rồi, mau đi tắm gội thay quần áo đi.
Triệu Tử Văn đứng trước thùng nước ấm, vừa mới cởi trường sam vừa bẩn vừa rách ra, Hạ Vũ Tình liền tiến đến mỉm cười nói.
Triệu Tử Văn phá lên cười, hỏi:
- Thế Đại tiểu thư thì sao?
Hạ Vũ Tình sao không hiểu được sắc lang bại hoại này có ý xấu gì, mắng:
- Còn khinh bạc ta nữa ta sẽ nói cho mẫu thân biết.
"Ta mà lại phải sợ mẹ nàng à?" Triệu Tử Văn biết việc này không gấp được, chưa thể làm chính sự được, cứ tắm uyên ương trước cái đã. Đại tiểu thư thì chắc chắn thề sống thề chết không theo ý hắn.
Nàng đỏ bừng hai má, vội vàng xoay người, sẵng giọng:
- Thời gian không còn sớm nữa, chàng mau đi tắm, nghỉ ngơi đi đã.
Thấy người xấu tươi cười dâm đãng, nàng vội vàng xoay người mà chạy.
Triệu Tử Văn cởi bỏ toàn bộ quần áo ra, kích động tiến vào trong thùng gỗ, tận hưởng cảm giác thư thái dịu dàng trong làn nước ấm. Hai ngày hai đêm rồi hắn chưa hề nhắm mắt, lại vì cái cánh lượn này mà hao phí bao công phu, vừa rồi lại một pha tiếp đất kinh khủng, quả thực là hắn chưa từng nghỉ ngơi lấy một phút. Hắn nhắm mắt lại, mệt đến nỗi không muốn động đậy gì nữa.
Cánh cửa sương phòng chợt "kẹt" một tiếng rồi lại mở ra. Đại tiểu thư cầm theo một thùng nước nóng đi vào, mặt ửng hồng. Mặc dù nàng là vị hôn thê của người xấu này nhưng chưa bao giờ nhìn thấy thân thể hắn.
Triệu Tử Văn nghỉ ngơi một lát, cảm thấy tâm tình tốt hơn rồi, không kìm nổi cao giọng hát:
- Một sờ mặt, hai sờ tay, ba sờ mông, bốn sờ ......
Đại tiểu thư vừa mới bước vào cửa phòng thì nghe thấy khúc hát dâm đãng này, mặt đỏ bừng lên, hận không thể cầm cả cái thùng gỗ trong tay mà táng vào đầu hắn vài phát.
- A, đây chẳng phải là Vũ Tình đấy thôi? Sao nàng lại đến đây?
Ánh mắt Triệu Tử Văn chuyển về trước cửa, cười lớn, nói.
- Hạ lưu!
Hạ Vũ Tình nóng hết cả mặt chậm rãi mang cái thùng gỗ tới, đổ nước ấm vào trong thùng gỗ to của hắn, mắng một câu rồi định rời đi luôn.
Triệu Tử Văn đã kịp thời tóm được bàn tay nhỏ nhắn của nàng, vẻ mặt đau khổ, nói:
- Vũ Tình, ta mệt mỏi quá. Giúp ta xoa bóp bả vai đi ......
Trông hắn có vẻ mỏi mệt, mắt thâm quầng lên căn bản là không phải giả vờ. Cũng không biết là người xấu này đã chịu khổ sở nhiều ít bao nhiêu trong hai ngày này nữa. Hạ Vũ Tình đỏ cả mắt lên, không tự chủ được đi ra phía sau lưng hắn, nhẹ nhàng xoa nắn bả vai cho hắn.
Triệu Tử Văn tựa vào thành thùng gỗ, hưởng thụ, lẩm bẩm:
- Đại tiểu thư không chỉ có lớn, tay nghề cũng rất tốt .......
Cái gì mà Đại tiểu thư lớn chứ? Hạ Vũ Tình cân nhắc một lúc lâu liền hiểu được ý tứ của hắn. Đại tiểu thư hai má rực lên, bất giác gia tăng lực đạo như muốn bóp chết tên hạ lưu bại hoại này.
Hắn lại rất phối hợp với động tác của Đại tiểu thư, hô lên sảng khoái:
- Tay lùi xuống một chút. A, xuống chút nữa, chút nữa .........
Đại tiểu thư nghe xong thì run lên, mặt đỏ bừng, hung hăng véo một cái trên bả vai hắn, mắng:
- Chàng là đồ tồi! Ta đang xoa bả vai cho chàng rồi chàng còn kêu đi xuống làm gì nữa?
- Đại tiểu thư, để ta dạy nàng một phương pháp đo đạc rất mới mẻ và độc đáo nhé.
Triệu Tử Văn chuyển đề tài cười khì khì nói.
Hạ Vũ Tình hai má ửng hồng, thân thể mềm mại nóng bỏng như lửa đốt, theo bản năng run giọng hỏi lại:
- Phương pháp gì?
Triệu Tử Văn nghiêng đầu, nói khẽ vài câu bên tai nàng.
Hạ Vũ Tình mặt đỏ rực lên như lửa đốt, ý thức bắt đầu có chút mơ hồ, khẽ nói:
- Khi đo đạc thì có phải dùng lực hay không?
Đại tiểu thư nói ra thì không giống như hắn nói. Triệu Tử Văn nghe xong đã thấy huyết mạch bành trướng. Mà Hạ Vũ Tình nói ra miệng rồi lập tức hiểu được ẩn ý trong câu nói đó, xấu hổ đánh vào bả vai tên bại hoại này.
Nhìn Đại tiểu thư bộ ngực cao ngất, kiều đồn sung mãn căng tròn, dáng vẻ thẹn thùng vô hạn, Triệu Tử Văn thấy tâm thần rung động.
Hạ Vũ Tình cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, xấu hổ hai má đỏ bừng, vội cúi thấp đầu, lẩm bẩm nói:
- Tử Văn, chàng cứ tắm đi. Ta phải đi đây.
Triệu Tử Văn bất ngờ lõa lồ đứng lên, ôm luôn Đại tiểu thư đang chuẩn bị rời đi vào trong lòng ngực. Tiểu ny tử kêu to "a" một tiếng, chợt cảm thấy trên người ấm áp, hóa ra nàng đã bị rơi vào trong thùng gỗ mất rồi. Trong thùng, nước ấm ngập qua eo, các đóa hoa bập bềnh, một mùi thơm nhàn nhạt xộc vào mũi, không sao tả hết vẻ kiều diễm.
- Chàng mà dám khinh bạc ta thì ta ...... Hạ Vũ Tình vừa thẹn vừa sợ, nói.
Triệu Tử Văn cười cười:
- Ta thấy Đại tiểu thư trên người cũng khá là bẩn, cho nên mới để nàng cùng tắm với ta.
Hạ Vũ Tình phản bác lại:
- Hôm qua ta vừa mới tắm xong!
Triệu Tử Văn cũng không quan tâm đến lắm lễ tiết thế tục như thế, cười cười vốc nước ấm lên xối trên đầu nàng, làm tóc nàng ướt hết. Một cảm giác ấm áp như nắng xuân lập tức lan tỏa từ đỉnh đầu đến toàn thân khiến cho tâm thần Đại tiểu thư lập tức run lên.
"Chẳng mấy nữa ta sẽ gả cho hắn rồi, thôi thì cứ để hắn khi phụ một chút vậy. Cái kẻ xấu xa này ......" Hạ Vũ Tình trong lòng thầm nghĩ, cũng không phản kháng nữa, yên lặng nằm trong lòng ngực của người xấu, mặc cho hắn tự do khinh bạc.
“Đại tiểu thư làm sao đột nhiên lại ngoan ngoãn bất thình lình thế này?” Triệu Tử Văn ôm chặt lấy nàng, trong lòng cảm thấy bình tĩnh hơn. Hai ngày khổ sở lại mang lại cho hắn cảm giác: Không trải qua mưa gió thì sao có thể thấy được cầu vồng. Hắn chậm rãi vươn tay ra, sờ soạng phía sau của Đại tiểu thư, chỉ cảm thấy da thịt nàng bóng loáng, trơn nhẵn, thoáng như mỹ ngọc.
Tiểu ny tử này chỉ kể chuyện Bảo Nhi và Hạ Bình chịu khổ mà không hề nói tới chính mình, không có ngôn từ nào có thể biểu đạt được tâm ý. Hắn đưa miệng ngậm lấy đôi môi anh đào đỏ thắm và căng mọng của nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng vấn vít trên làn môi non mềm, nhấm nháp hương vị ngọt ngào kia.
Hạ Vũ Tình run lên. Nàng cũng không còn cố kỵ gì nữa, ôm chặt lấy kẻ chuyên môn khi phụ mình này.
Bàn tay trắng nõn ôm lấy Triệu Tử Văn, cảm nhận nụ hôn của hắn qua đầu lưỡi, qua hai gò má. Khi hắn tiến đến vành tai nhỏ nhắn xinh xắn thì thân thể mềm mại của nàng đã nóng rực lên, nàng khẽ "ôi...." một tiếng.
Một lát sau đó, Hạ Vũ Tình trên mặt đầy xuân ý lại nhận ra hình như người xấu này lại không có quấy rối tiếp. Nàng ngẩng mặt lên, nhìn hai mắt của người xấu mới phát hiện ra hắn đã sớm ngủ say. Hơn nữa, còn phát ra tiếng ngáy khò khè nho nhỏ, nước miếng còn chảy ra cả hai bên mép nữa.
- Đồ phóng đãng!
Hạ Vũ Tình vừa bực mình vừa buồn cười, ánh mắt lại tràn ngập thâm tình. Bàn tay mềm mại vuốt ve gương mặt hắn, khẽ nói:
- Tử Văn, ta biết chàng phải chịu khổ nhiều rồi, thế mà chẳng giúp được chàng cái gì cả.
Đại tiểu thư biết Triệu Tử Văn không chỉ là đương kim Tể tướng của Đại Kinh mà còn là Triệu tướng quân trong trận chiến Vọng Giang Thành. Giờ hắn mất tích hơn hai ngày, nhất định là lâm vào hiểm cảnh. Nhưng Đại tiểu thư sẽ không hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì bởi vì như thế chỉ tăng thêm phiền não cho hắn mà thôi, chỉ hy vọng hắn có thể bình an trở về là được rồi.
Những việc của hai ngày nay, uổng cho Triệu Tử Văn ngày thường tự nhận mình là vô cùng dũng mãnh, có thể thi đấu một trận với Sở Thăng này, thiếu chút nữa là đã bị y thiêu cho chết cháy rồi. Ngắn ngủi trong có hai ngày đã lên lên xuống xuống, cả đời người ta cũng khó có thể trải qua được nhiều việc như vậy --- dò xét Vương phủ, chém giết mở đường máu rút lui, hai ngày mò mẫm trong núi sâu, lại lần đầu tiên thoát hiểm bằng cánh lượn. Để chuẩn bị cái cánh lượn này, hai ngày hai đêm liền hắn đã không chợp mắt rồi. Thật sự hắn rất là mệt mỏi.
---------------
Ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong sương phòng. Triệu Tử Văn ngủ được một giấc thật sâu, khi chậm rãi mở mắt thì không biết đã là giờ nào rồi, chỉ biết là không còn sớm nữa thôi. Hắn rục rịch thân mình, lại cảm thấy bên cạnh mình có người, hơn nữa, người đó còn gác một chân lên người mình nữa.
- Không xong, hôm nay là ngày giáo trường luận võ.
Đầu vừa tỉnh táo hắn đã lập tức nhớ ra ngày hôm nay quan trọng tới mức nào, vội vàng bò dậy, cũng bất chấp là người đang ở trên giường là ai nữa, dậy luôn.
- Uhm.......
Nữ tử bên cạnh hắn khẽ rên rỉ một tiếng rồi từ tử mở to mắt. Khi thấy nam tử bên mình đã dậy rồi thì vội vàng nhào vào trong lòng hắn, vô cùng kích động nói:
- Tử Văn, muội còn tưởng là rốt cuộc không được gặp huynh nữa.
Có dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng đoán được ra tiểu ny tử này là Hạ Bình. Triệu Tử Văn ôm lấy nàng, dịu dàng nói:
- Ta không phải là vẫn đang khỏe mạnh đây thôi!
- Đại ca......
Bảo Nhi cũng đã mơ màng tỉnh dậy rồi, nhưng nàng cũng không vội vã si mê quấn quýt ngay lấy đại ca, cho nên hắn mới không nhận ra là đã có hai nữ tử bên cạnh chứ không phải một.
“Song phi? Không đúng, ta còn chưa có làm gì mà”. Triệu Tử Văn cười cười đồng thời ôm chầm lấy cả hai tiểu ny tử, vui vẻ nói:
- Các muội làm sao lại đều chạy hết lên giường ta thế này? Có phải là thừa dịp ta ngủ chạy đến chiếm tiện nghi của ta không?
- Tử Văn!
- Đại ca!
Bảo Nhi và Hạ Bình đồng thời đỏ mặt, gắt gỏng nói hắn.
- Tử Văn mau dậy đi. Tô đại nhân và Tần đại nhân đều đang chờ chàng ở trong đại sảnh rồi.
Đúng lúc đó tiếng nói của Đại tiểu thư bỗng vang lên bên ngoài cửa phòng.