Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 399: Chương 399: Mảnh đất khô cằn






Mặt trời từ từ lặn về phía Tây, cảnh sắc đã chuyển sang buổi hoàng hôn. Triệu Tử Văn ngước đầu lên nhìn lên trên thì trông thấy những dãy núi trùng trùng điệp điệp, như không có giới hạn vậy. Trong lòng có một cảm giác thiên nhiên thật là to lớn.

Gió núi thổi qua thật là lạnh, vạn vật trở nên thật cô tịch. Triệu Tử Văn cùng với La Thanh Yên leo lên trên đỉnh núi, không khí nhất thời trên nên vô cùng quạnh quẽ. Giờ phút này, sắc mặt La tiên tử trở nên âm trầm, trên khuôn mặt không hiện ra hỉ nộ ái ố gì cả, vô cùng lạnh lùng.

Aizzz, La tỷ tỷ thật là cố chấp. Triệu Tử Văn ban ngày phải đại chiến, lúc này đã trở nên cạn kiệt sức lực, vậy mà không biết La tỷ tỷ định lôi hắn đi tới tận đâu đây.

Hắn không dám mở miệng than khổ. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Bạch phát ma nữ, Triệu Tử Văn cắn răng không nói gì, thỉnh thoảng chỉ liếc trộm nàng vài cái. Chỉ thấy có một làn nước mỏng kết lại ở búi tóc bên tai La Thanh Yên, vô cùng thanh tịnh. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, lấp loáng phản chiếu ánh sáng. Sắc mặt nàng nghiêm trọng lại, bạch y như tuyết, tóc tai khẽ bay múa trong gió, phảng phất tựa như là tiên tử hạ phàm, vẻ thanh lệ tuyệt trần này khiến cho Triệu Tử Văn phải say mê.

Trong lòng Triệu Tử Văn luôn trân trọng sự cao quý của nàng. Hắn cũng biết rằng nếu như nàng báo được thù này liệu nàng có định trở về vong phu các, trở thành một người thanh tâm vô tình như trước không.

Dường như cảm nhận được ánh mắt khác thường của Triệu Tử Văn, đôi mắt La Thanh Yên khẽ liếc nhìn hắn, ý từ rất rõ ràng: Ngươi liếc nhìn cái gì, còn không mau đuổi theo.

Triệu Tử Văn cười hắc hắc, đợi khi La Thanh Yên trừng mắt nhìn hắn một cái nữa mới nín lại.

Lúc này con đường núi đã trở nên gập ghềnh khiến cho hai người cảm thấy khó khăn. Đi vào trong núi, ánh mặt trời màu đỏ rực chiếu rọi xuống từng dãy núi, khung cảnh vô cùng tráng lệ.

Ánh sáng ấm áp chiếu lên trên khuôn mặt Triệu Tử Văn khiến cho hắn vô cùng cảm thấy ấm áp. Hắn lười biếng duỗi chân một cái, trong lòng thầm hận không thể ngủ tiếp để lấy lại sức. Nhìn thấy La Thanh Yên từ dưới núi đi lên, hắn chỉ còn có thể cười khổ một tiếng rồi bước theo nàng.

Tuy nhiên hắn vẫn còn cảm thấy hơi lưu luyến cảnh đẹp. Hai người dừng chân nghỉ ngơi một lát ở sườn núi nghỉ mệt sau đó lại tiếp tục leo lên đỉnh núi.

Sau khi đi chừng một nén nhang, Triệu Tử Văn cùng với La Thanh Yên trông thấy một mảnh đất khô cằn ở trước mặt. Bọn họ không biết rằng mảnh đất khô cằn này chính là lúc trước đây do Sở Thăng phóng hỏa đốt mà thành.

Thế nhưng, hai người cứ bước đi, tiến hẳn vào trong một tiểu sơn cốc. Bỗng nhiên bọn họ dừng bước, vì trông thấy tiểu cốc này có điều gì khác thường.

Trong mảnh đất khô cằn này, từng cây hoa anh đào trở nên chết khô. So với cảnh sắc nở rộ của hoa anh đào trước kia thì một trời một vực. Triệu Tử Văn và La Thanh Yên trông thấy thế thì giật cả mình.

Cái tên Sở nhân yêu đáng chết. Đào hoa cốc đẹp như vậy mà đã bị ngươi phá tan rồi. Triệu Tử Văn bực tức thầm nói, thế nhưng hắn lại không ngờ được lý do tại sao Sở Thăng lại đốt nơi này.

Trong đầu La Thanh Yên đột nhiên hiện lên những hình ảnh, từng cánh hoa Đào rơi xuống cốc bay như mưa từ trên không trung xuống như một màn hồng. Giữa màn hồng đó đột nhiên xuất hiện thân ảnh, khuôn mặt ngăm đen với nụ cười xấu xa trên khuôn mặt.

Nàng đưa mắt trộm liếc nhìn thì thấy nam tử xấu xa đang cười. Khuôn mặt La Thanh Yên khẽ đỏ bừng lên, xinh đẹp khó có thể có một đóa hoa nào sánh được.

- La tỷ tỷ, nếu tỷ muốn ngắm nhìn hoa đào thì ta sẽ mang về trồng ở nhà tỷ mấy cây.

Thấy ánh mắt của La tỷ tỷ, Triệu Tử Văn cười nói.

La Thanh Yên nắm chặt bàn tay nhỏ, hận không thể giáng một quyền cho hắn. Nàng tức giận nói:

- Muốn trồng thì ngươi mang về nhà mình mà trồng, quan tâm đến ta làm gì.

Đang rơi vào trong cảnh hiểm nguy cho nên Triệu Tử Văn cũng chỉ cười cười. Lòng thầm nghĩ tính tình ma nữ tóc trắng này thật là thất thường.

Đào hoa cốc đã biến thành một mảnh đất khô cằn không thể nào cứu vãn được nữa. La Thanh Yên trút hết tức giận lên người Sở Thăng, đôi mắt nàng hướng về phía Đào hoa cốc dưới Sở vương phủ, trường kiếm trong tay bỗng nhiên nắm chặt hơn một chút.

- Hay cho một đôi vợ chồng son ân ái với nhau.

Một âm thanh yêu mị bỗng nhiên truyền vào trong tai hai người.

Triệu Tử Văn cùng với La Thanh Yên nao nao, đồng thời cảm thấy một khí tức nguy hiểm truyền tới. Âm thanh quen thuộc này chắc chắn là của Sở vương Sở Thăng.

Từ chỗ âm thanh phát ra đi tới một thân ảnh. Lúc này Sở Thăng không hề lộ chút mệt mỏi, hắn đã thay một chiếc áo trắng tinh, tinh thần vô cùng phấn chất, trên người lộ ra một vẻ anh khí.

Nhìn thấy ánh mắt hai người, Sở Thăng cười hắc hắc:

- Ta đã đợi các ngươi lâu rồi. Nhưng mà các ngươi đến quá chậm nên đành phải tắm rửa thay quần áo một cái.

Câu này khiến cho Triệu Tử Văn và La Thanh Yên đều cảm thấy chấn động, trong lòng hai người đều cảm thấy không ổn. Đến Đào Hoa cốc cũng không chỉ có một con đường mà con đường Sở Thăng đi chắc chắn là đường tắt.

Sở Thăng nở ra một nụ cười âm hiểm đầy xảo trá, tựa hồ như cười nhạo hai người đã trúng kế, ngu ngốc chịu khổ tới đây.

Hiểu được Sở Thăng cố ý dẫn dụ mình tới đây Triệu Tử Văn cảm thấy có một nguy cơ trùng trùng. Ánh mắt hắn nhìn quanh xem có sát thủ nấp quanh đây hay không.

- Hèn hạ!

La Thanh Yên vừa nhìn chằm chằm Sở Thăng vừa mắng. Lúc này nàng cảm thấy hơi hối hận vì hành động lỗ mãng trước kia, tự nhiên lại chui đầu vào lưới tới đây.

Sở Thăng âm thầm đánh giá Triệu Tử Văn, đôi mắt hiện lên một vẻ oán hận âm tàn:

- Không cần phải nhìn, thủ hạ của ta gần như đã bị giết không còn một mống, chỗ này bây giờ chỉ còn mình ta.

Chỉ còn một mình Sở Thăng sao?

Trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy nghi hoặc. Nhìn dáng vẻ khỏe mạnh của Sở Thăng, trong lòng hắn nở ra một nụ cười khổ. Mình và La tỷ tỷ đã kiệt sức, cho dù bây giờ hai người có liên thủ với nhau thì cũng không cách nào đánh bại được hắn.

Việc này quan hệ đến sinh tử tồn vong, chỉ còn cách liều mạng tử chiến với kẻ địch một phen. Triệu Tử Văn không nghĩ nhiều nữa, lấy thương từ đằng sau lưng xuống, lẳng lặng nhìn Sở Thăng.

- Xem ra Sở Thăng đã chuẩn bị rất kỹ càng, nhưng hôm nay ai phải chết vẫn chưa biết.

Triệu Tử Văn hừng hực chiến ý, lạnh lùng nói.

Cho dù có hao mòn hết sức lực nhưng hắn vẫn còn chân khí khiến cho Sở Thăng không thể không bội phục Triệu Tử Văn. Sở Thăng trong lòng hiểu rõ, nếu như không có La Thanh Yên nóng nảy, thì muốn dẫn dụ Triệu Tử Văn tới đây thật khó hơn lên trời.

Khuôn mặt Sở Thăng tiếp tục lộ vẻ yêu mị, gã hét lên một tiếng:

- Được, hôm nay chúng ta tử chiến một trận, không chết không dừng.

La Thanh Yên nắm chặt trường kiếm trong tay. Biết mình vì trúng kế Sở Thăng mà làm liên lụy đến cả Triệu Tử Văn khiến nàng vô cùng hối hận, nàng huy động trường kiếm, chờ liên thủ với hắn.

- La các chủ, các chủ không phải tìm ta để báo thù sao, mau tới đây đi.

Sở Thăng đưa mắt nhìn Thanh Yên nói.

Không thể lùi bước được, La Thanh Yên liền dẫm chân một cái, đánh hướng về phía Sở Thăng. Thế nhưng, cũng trong lúc đó nàng quay đầu về phía Triệu Tử Văn khẽ nói:

- Bất kể thế nào, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi, bằng không Lăng nhi sẽ hận ta cả đời!

Triệu Tử Văn là một đại nam nhân thế mà lại để cho một mỹ nữ bảo vệ. Trong lòng hắn thầm cười một tiếng, hướng về phía Sở Thăng đánh tới. Bây giờ đã trúng quỷ kế của Sở Thăng thì còn nói chi đến đạo nghĩa giang hồ không lấy hai địch một nữa.

Thấy hai đại cao thủ cùng đánh về phía mình, Sở Thăng không hề sợ hãi một chút nào, hắn hét to một tiếng nghênh tiếp bọn họ. Trong khoảnh khắc, khắp Đào hoa cốc vang lên những tiếng binh khí liên tục.

Triệu Tử Văn cùng với La Thanh Yên một tả một hữu, liên tục công kích Sở Thăng. Thế nhưng, thể lực của bọn họ đã hao kiệt nên không còn mạnh mẽ như khi xưa nữa.

Đối với những đòn công kích của hai người, Sở Thăng hóa giải rất nhẹ nhàng, không thể tạo được bất kỳ uy hiếp nào với gã. Bỗng nhiên, hắn nở ra một nụ cười âm tàn, hiển nhiên là đối với kế sách của mình rất hài lòng.

Có thể đem hai đại cao thủ Triệu Tử Văn và La Thanh Yên tới đây giết chết, loại bỏ được địch nhân uy hiếp lớn nhất của mình thì hắn còn sợ gì nữa chứ? Sở Thăng cười lớn, chiêu thức trong tay càng ngày càng trở nên nguy hiểm.

Triệu Tử Văn và La Thanh Yên thấy hắn hung mãnh như vậy thì kinh hãi. Nếu như cứ tiếp diễn như vậy chỉ sợ rằng cả hai sẽ phải kiệt lực, chết dưới kiếm của hắn.

Không thể tiếp tục như vậy được. Trán của Triệu Tử Văn lúc này đã tràn ngập mồ hôi, hắn hét lên một tiếng, dốc toàn lực đâm một thương.

Đối với sự giãy chết của hắn, Sở Thăng hoàn toàn chẳng thèm ngó tới. Gã lùi một bước tránh thoát một kiếm của La Thanh Yên, mũi kiếm của ga dung lên, đỡ lấy một thương của Triệu Tử Văn đâm tới.

Hai binh khí chạm vào nhau phát ra những tiếng ngâm vang. Triệu Tử Văn bị một chiêu này của hắn khiến run cả cánh tay, hắn lùi vài bước mới đứng vững được.

Sở Thăng biết rõ, nếu như không phải lúc ban ngày cả hai đã phải trải qua cuộc chiến ác liệt thì mình tuyệt đối không thể địch lại hai người.

Triệu Tử Văn bị Sở Thăng bức lui, đầu óc cảm thấy trở nên váng lên. Cảnh tượng trước mắt của hắn bỗng nhiên trở nên hơi hư ảo, hắn lắc mạnh đầu một cái rồi cố gắng đứng dậy. Giờ phút này, Triệu Tử Văn biết sức lực hắn đã đến giới hạn cuối cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.