Triệu Tử Văn vốn đã dự đoán được kết cục xấu nhát, nhưng trong lòng vẫn khó có thể hô hấp được. An Ninh mất đi, lão Hoàng đế băng hà, hiện giờ lại là Hạng Tử Hiên tự sát. Đến tột cùng là còn muốn chết bao nhiêu người nữa mới có thể chấm dứt được một trường nội chiến này đây?
Cảm nhận được bộ dạng thê lương của Triệu tướng quân, tất cả mọi người cũng không dám thở mạnh. Bên ngoài điện Tĩnh Tâm lại càng có vẻ nặng nề và áp lực. Mỗi người dường như có thể tự nghe được tiếng hít thở trầm trọng của mình.
Hạng Tử Hiên chết làm cho kết cục đã định. Tất cả thủ hạ của y đều buông bỏ binh khí trong tay. Cho dù là một đám quân ô hợp hung mãnh cũng cảm nhận được rằng không thể chiến thắng nổi một người như Triệu tướng quân, chỉ đành cúi thấp cái đầu cao ngạo.
Nhìn Chính Nam Vương vốn đang là đối thủ cạnh tranh, giờ lại nằm yên lặng trước cửa điện Tĩnh Tâm, trong lòng An Vương chấn động và thê lương. Bởi vì y hiểu được, kết cục của y cũng sẽ đến thế mà thôi. Nhưng mà, An Vương ngay cả dũng khí tự sát cũng không có. Ánh mắt trống rỗng đang nhìn lên bầu trời.
Hạng Long Uyên than khẽ:
- Phụ vương, đây cũng là kết quả mà người mong muốn sao?
- Uyên Nhi, kỳ thật phụ vương biết con không muốn sử dụng âm mưu tâm kế.
Hạng Dận Trinh nhìn về phía chân trời u ám, như có chút suy nghĩ, nói:
- Nhưng ở trong hoàng thất, cho dù con có bo bo giữ mình cũng sẽ bị độc thủ mà thôi. Phụ vương chỉ hi vọng con có thể đi lên ngôi cửu ngũ, ở trên vạn người.
Hạng Long Uyên tuy rằng rất có tâm kế, nhưng lại không có tâm báo phục gì quá lớn cả. Nhưng mà, An Vương lại từ nhỏ đã bức y phải rèn luyện âm mưu tâm đấu, cho nên Hạng Long Uyên lại càng thành thục và tâm cơ hơn những người đồng trang lứa.
- Đáng tiếc .........
Bên tai An Vương đột nhiên truyền tới một tiếng cười lạnh:
- Đáng tiếc tính toán của ngươi đã trở thành hư ảo.
An Vương xoay người, nhìn Hạ Văn đang đi tới, vẫn cao ngạo ngẩng cao đầu như trước:
- Hoài Vương, ngươi thật sự là ẩn nhẫn nhiều hơn so với ta tưởng. Thật không ngờ ngươi lại quay trở lại một lần nữa!
- Cái chết của An Ninh, ta chưa bao giờ quên!
Hoài Vương siết chặt nắm tay, trong đầu tràn đầy bóng hình xinh đẹp tươi tắn của An Ninh, lại nghiến răng nghiến lợi căm hận trừng mắt nhìn Hạng Dận Trinh.
An Vương nhướn mày, nghiêm mặt nói:
- Chuyện An Ninh bị gả cho Hung Nô đúng thực là ta có gây khó dễ trong đó. Nhưng chuyện An Ninh gặp bất trắc trên đường, ta cũng không hề biết. Ta tin rằng ngươi hẳn là phải hiểu được thái độ làm người chứ.
Cho dù biết chắc chắn rằng phải chết, An Vương cũng không muốn gánh cái tội đó.
Hao phí bao nhiêu công phu mới gả được An Ninh quận chúa cho Hung Nô, lại đi chặn giết nàng nửa đường. An Vương vốn là kẻ tính toán độc địa chua cay, quả thật là không thể nào làm loại chuyện mất mất công mất việc như thế được.
Hoài Vương nao nao, về cái chết của An Ninh, nói ra thì có vẻ rất dễ nhưng nếu như An Vương nói thật thì rốt cuộc An Ninh là bị ai hại chết? Hoài Vương biết có lẽ Triệu Tử Văn biết được, trong lòng thầm sốt ruột. Ông không muốn nói thêm những lời vô nghĩa nữa, giơ tay ra lệnh cho tướng lĩnh đang đứng phía sau:
- Giải An Vương và Thế tử vào thiên lao. Nghiêm cẩn trông coi. Nếu có sơ xuất, mang đầu tới gặp!
Tướng lĩnh sao lại không biết tính khí Hoài Vương đã nói là làm, vừa nghe xong đã sợ đến run rẩy, vội vàng cẩn thận trói An Vương và Thế tử lại rồi đưa đến thiên lao, phái trọng binh trông coi.
An Vương cuối cùng vẫn rơi vào cảnh bị tống vào thiên lao, chờ xử lý. Nhưng mà tất cả mọi người đều hiểu được, An Vương tội ác chồng chất sẽ được xử lý thế nào.
Hạng Long Uyên và An Vương biết kết cục đã định, không kháng cự lại, để cho người ta trói. Thời điểm khi bước ra đường, bọn họ lại liếc mắt nhìn lại hoàng thành quen thuộc. Có lẽ đây cũng là một lần cuối cùng nữa thôi.
Toàn bộ hoàng thành đã bình ổn trở lại. Nhưng trên đường vẫn có những tiếng binh khí va chạm nhau chan chát như sấm vang chớp giật. Chỉ thấy La Thanh Yên đang mồ hôi đầm đìa, dốc toàn lực chiến đấu với Sở Thăng.
Nhìn An Vương và Thế tử bị rất nhiều binh lính giải đi, Sở Thăng cũng không muốn rơi vào kết cục như thế. Đang bi La Thanh Yên giằng co quấy nhiễu, lại còn Kỵ binh đoàn cách đó không xa, lúc này đây y không sao dứt ra mà rời đi được.
- La Thanh Yên, ngươi không bức ta giết ngươi thì không được sao?
Sở Thăng nhìn chằm chằm vào La Thanh Yên đang dốc hết toàn lực ra mà chống đỡ chật vật, nghiêm túc nói.
"Tiểu tặc đáng giận này, chẳng lẽ hắn lại muốn thả cho Sở Thăng đi sao?" La Thanh Yên trong lòng thầm oán hận. Nghe thấy câu hỏi của Sở Thăng thì mặt nàng phủ đầy sương lạnh:
- Thế thì cứ giết đi, không cần nói phí lời.
- Muốn chết!
Sở Thăng nổi giận quát lên, đánh văng một kiếm công kích của La Thanh Yên ra, lập tức dốc toàn lực đánh về phía nàng.
Bạch Phát Ma Nữ trời không sợ đất không e đương nhiên là không hề e ngại Sở Thăng đang dốc sức tiến lại rồi. Nàng khẽ cắn môi, đón nhận kiếm pháp sắc bén của Sở Thăng.
Chiến đao thảm thiết, kiếm nhẹ gió bay, Sở Thăng dốc hết toàn lực chiến đấu. Bóng kiếm bay múa mang theo tâm trạng khát máu. Nhưng mà, La Thanh Yên không hề sợ hãi. Trường kiếm trong tay nàng khẽ ngân lên, áp bức cả bầu không khí xung quanh, ra sức bổ về phía Sở Thăng.
Lui lại điểm mạnh của địch, tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, thân thể Sở Thăng dựa vào nguyên lý Thái Cực khó khăn lắm mới tránh thoát được một kiếm trí mạng trong tay La Thanh Yên. Mũi kiếm nhọn lại càng thêm xảo quyệt. Trường kiếm như thần binh ngân lên, càng phát ra hàn quang mãnh liệt. Mọi người nhìn mà có chút si ngốc. Tuy rằng nghe nói Các chủ Vong Phu Các và Các chủ Ám Kiếm Các võ công bất phàm nhưng hôm nay mới được chứng kiến, võ công của hai người không ngờ là tuyệt luân như vậy!
Cảm nhận được khí thế bức người của Sở Thăng, biết y đang dụng toàn lực, thần sắc lãnh đạm ngàn năm không thay đổi của La Thanh Yên rốt cục cũng trở nên hờn giận. Có lẽ là bởi vì thể lực suy yếu không chống đỡ nổi nữa, La Thanh Yên không thể địch lại được Sở Thăng. Trường kiếm của nàng đột nhiên chỉ xéo lên trời, chuẩn bị tung ra một kích linh hoạt và sắc bén. Nhưng mà, Sở Thăng như đã dự cảm trước được động tác tiếp theo của La Thanh Yên, lại đã xuất ra một đao lạnh lùng trước nay chưa từng có.
Thần binh va chạm vào nhau, hàn quang đại phóng, ngân nga gầm rú như tiếng rồng gầm. Tia lửa bắn tung tóe xung quanh hai người. Trong những chiêu số giản dị tự nhiên, thấy kiếm phong đối phương hư ảo mà như lặp lại, Sở Thăng thấy trên trán La Thanh Yên đổ mồ hôi thì cười lạnh một tiếng. Đột nhiên dùng sức nhướng lên.
Chỉ thấy trường kiếm của La Thanh Yên từ trong tay bị hất ra, bay ra một đoạn cách đó không xa, xẹt qua thành một đường cong xinh đẹp rồi rơi xuống đất phát ra tiếng kêu lách cách. Giờ không giết nàng còn đợi đến lúc nào? Sở Thăng tươi cười càng thêm dữ dội. Trường kiếm chém thẳng vào trán La Thanh Yên.
Bàn tay nhỏ bé của La Thanh Yên hơi run lên, nhìn nhát kiếm hung hãn sắp bổ tới đỉnh đầu mình, dù có muốn tránh cũng không thể tránh được nữa, trong đôi mắt đẹp của nàng không hề cam lòng, chỉ có sự phẫn hận. Nhưng nàng không tự chủ được, vẫn nhắm hai mắt lại.
Trong khi mọi người đang cảm thán sợ La Các chủ thần bí hương tan ngọc nát thì lại nhìn thấy một con tuấn mã bay nhanh tới đang nhảy lên cao, trực tiếp bay qua đám người, chỉ trong nháy mắt đã vọt tới giữa hai người Sở Thăng và La Thanh Yên. Lại nghe thấy một tiếng xé gió như chớp xẹt vang lên.
Đầu thương to lớn cấp tốc xoay tròn, hàn quang hiện ra, không ngừng áp bức không khí xung quanh, ra sức đâm vào Sở Thăng.
Một thương này chính là thương lợi hại nhất trong Bá Vương thương pháp. Sở Thăng đã từng nếm qua đau khổ với thương pháp này, làm sao y lại không hiểu được điểm lợi hại trong đó chứ. Đôi mắt y co rút lại, lo lắng khó giữ được cái mạng nhỏ này nên y thu hồi ngay trường kiếm sắp bổ trúng La Thanh Yên, giơ cao thân kiếm ngăn trở một thương đoạt mệnh này.
Đầu thương xoay tròn tiếp tục phát ra những thanh âm gầm rít khiến người ta nghe mà kinh sợ. Sở Thăng làm sao cũng không thể lường trước được, Triệu Tử Văn lại đột nhiên xuất hiện mà tung sát chiêu ra.
"Cheng!" Một tiếng nổ mãnh liệt vang lên, Sở Thăng trúng một kích kinh thiên của Triệu Tử Văn, bị lùi lại liên tục đến hơn mười bước, ngực bị chấn động nặng nề, yết hầu ngòn ngọt, thiếu chút nữa là phun ra máu tươi luôn.
Ngay khi mọi người còn đang ngạc nhiên và thán phục thần uy của Triệu Tử Văn, Sở Thăng đã trúng thương biết rằng nếu như vẫn còn chưa rời đi thì chỉ có chết ở chỗ này mà thôi. Thân ảnh quỷ mị chợt lóe lên, trong nháy mắt trốn về hoa viên phía sau Tĩnh Tâm điện.
Những binh lính đầu hàng xung quanh Sở Thăng đều cúi thấp đầu, chờ đợi hình phạt của Triệu tướng quân, làm sao dám tự tiện hành động. Cho nên, Sở Thăng thực nhẹ nhàng thoát đi, từ ngay giữa đám người chợt lóe lên đã biến mất.
- Đoàn trưởng, đuổi theo không?
Một tướng lĩnh Kỵ binh đoàn đi đến bên cạnh Tử Văn, cung kính hỏi.
- Giặc cùng đường chớ đuổi. Đừng để ý đến hắn.
Triệu Tử Văn nói lãnh đạm. Bởi vì hắn hiểu được, bằng vào thân thủ của Sở Thăng, tướng sĩ bình thường đuổi theo hắn thì chỉ tự tìm thêm phiền toái mà thôi.
Triệu Tử Văn chỉ hi vọng hiện giờ sắp xếp lại ổn thỏa tình trạng này, mai táng tử tế cho Hạng Tử Hiên. Về phần Sở Thăng, Triệu Tử Văn không tin y có thể trốn được tận nơi chân trời góc biển, những ân oán với y rốt cục cũng có ngày phải giải quyết hết.
Nhưng mà, La Thanh Yên không giống như Triệu Tử Văn. Nàng sao có thể dễ dàng buông tha cho kẻ đầu sỏ hại nàng mất đi mẫu thân được. Sau khi lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn, nàng cầm chắc trường kiếm trong tay, ra sức đuổi theo hướng Sở Thăng đã rời đi.
- La....chủ,
Triệu Tử Văn nhìn La Thanh Yên khinh thường liếc mắt một cái thì tâm thần chấn động. Hắn đương nhiên có thể hiểu được ý tứ trong ánh mắt của La Thanh Yên. Cần phải giết Sở Thăng, nhưng cũng không thể nóng vội nhất thời được.
Sợ La tỷ tỷ sẽ gặp nguy hiểm, Triệu Tử Văn đành phải kiên trì đuổi theo, cũng không quên dặn dò lại Hoài Vương và Điền Hổ:
- Cứ chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa hết thảy. Ta đi một chút sẽ trở lại.
Hoài Vương vừa định hỏi Triệu Tử Văn về chuyện của An Ninh, đành phải nuốt lời trở lại, chờ Triệu tướng quân trở về rồi nói sau.
Điền Hổ tin tưởng bằng vào sự liên thủ của La Thanh Yên và Triệu Tử Văn, chuyện đối phó với Sở Vương hẳn là không thành vấn đề cho nên không có ý cùng đi mà là chỉ ở lại nghiêm cẩn trông giữ nhóm phản quân này thôi.
Toàn bộ hoàng thành, lúc này đây thật là yên tĩnh. Hơn nữa, lại còn là sự yên tĩnh đến đáng sợ. Các tướng sĩ lặng yên nâng thi thể của đồng đội lên, trong lòng ai nấy đều bi thương.
Hai bên đường núi, quái thạch lởm chởm, cây xanh rậm rạp, ánh nắng hoàng hôn không thể xuyên qua liên tiếp những tán lá đại thụ mà chỉ le lói sáng, soi ra con đường quen thuộc trước mắt. Triệu Tử Văn nở nụ cười khổ. Sở Thăng này còn dám chạy về nhà nữa.
Ngay phía trước Triệu Tử Văn là một nữ tử dáng người yểu điệu. Nét mặt nàng lạnh lùng, không thèm liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn lấy một lần.
Biết La tỷ tỷ đang bực tức, Triệu Tử Văn ngượng ngùng cười nói:
- La tỷ tỷ, ta đã đáp ứng chuyện của tỷ thì có đổi ý bao giờ đâu. Chỉ có điều ta và tỷ bây giờ đều thể lực cạn kiệt. Sở Thăng lại giảo hoạt. Chúng ta rất khó đánh chết được hắn.
Đối với cái kẻ đánh không thắng là bỏ chạy như Sở Thăng, Triệu Tử Văn và La Thanh Yên đều đang sức cùng lực kiệt thì chỉ sợ là lại uổng phí mất một lần công sức thôi. Đã biết kết quả là như thế, nên Triệu Tử Văn hy vọng có thể nghỉ ngơi dưỡng sức rồi mới đến tìm Sở Thăng tính sổ một lượt.
Đáng tiếc La Thanh Yên lại là người rất nôn nóng. Sợ sư phụ của Lăng Nhi bảo bối gặp nguy hiểm cho nên Triệu Tử Văn bất đắc dĩ phải theo đi cùng.
- Hừ, hóa ra ngươi còn nhớ được là ngươi đã từng đồng ý với ta cái gì.
La Thanh Yên cũng không quay đầu lại, lạnh giọng nói.
- Làm sao mà ta quên được.
Triệu Tử Văn nghiêm mặt nói:
- La tỷ tỷ, chúng ta trước hết đi tìm Sở Thăng đã rồi nói sau.
Đã đi tới tận đây rồi thì Triệu Tử Văn không muốn rút lui nữa, chỉ hy vộng sớm tìm được Sở Thăng để hai người hợp lực giải quyết y luôn.