Hạ Vũ Tình xấu hổ vội vàng giãy ra khỏi vòng ôm của Triệu Tử Văn nhưng mà làm sao có thể đọ khí lực với hắn được. Gò má nàng đỏ bừng, mị nhãn mê ly, cúi đầu không dám nhìn Hạ Bình đang đi vào.
Hạ Bình vừa đi vào trong sương phòng đã thấy Đại tiểu thư ngồi trong lòng Triệu Tử Văn, xuân tình lai láng, mị ý dạt dào. Nàng xấu hổ quay người, gắt gỏng:
- Chỉ biết ức hiếp tiểu thư thôi!
Đại tiểu thư nghe thế lại càng đỏ mặt, gắt lên:
- Còn không buông ra, thật là xấu hổ chết người đi được!
- Ài, không cho ăn, lại không cho ôm. Hôm nay thực sự là chỉ có đường chết thôi chứ chẳng biết sống thế nào được nữa!
Triệu Tử Văn sắc mặt đau khổ hạ giọng nói.
Đại tiểu thư xấu hổ véo vào cánh tay hắn, lườm nguýt nói:
- Cái gì mà không cho ăn, không cho ôm? Đồ phóng đãng!
"Đồ hư hỏng này ngày nào cũng ức hiếp ta, còn nói không cho ôm......". Hạ Vũ Tình không dám nói ra cái ý nghĩ xấu hổ này, chỉ dám thầm nghĩ trong lòng.
Triệu Tử Văn buông Đại tiểu thư ra, để làm cho bình dấm chua kia không chua nữa bèn nói sang chuyện khác:
- Ta cũng chưa chuẩn bị bài giảng. Nàng đi làm gì?
Đại tiểu thư vội vàng thoát ra khỏi lòng hắn, nhưng mặt vẫn đỏ bừng, nhìn kẻ phóng đãng chỉ biết chiếm tiện nghi này không khỏi cất giọng nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu:
- Có tâm gian xảo mà lại không có gan gian xảo!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Bình ửng hồng. Nàng nói:
- Muội không tin là huynh không đi. Huynh đã đáp ứng Tần đại nhân rồi còn gì!
- Thế á? Ta xem ra là muội muốn đi thì có!
Triệu Tử Văn ý vị thâm trường nhìn tiểu ny tử này nói.
- Muội ...... Không có mà ......
Hạ Bình dẩu cái miệng hồng hào xinh xắn lên, nói một lời kiểu khẩu thị tâm phi.
Hạ Bình rất thích nhìn bộ dạng Triệu Tử Văn chậm rãi giảng giải. Lúc trước ở văn đàn Hàng Châu, Tử Văn quát tháo trên văn đàn làm cho mọi người không ngừng kinh ngạc --- Một thư đồng nho nhỏ không ngờ lại có thể có văn tài đến thế. Hiện giờ tài tử Hàn Lâm Thư Viện đều kính ngưỡng đại danh của Triệu tướng quân, hy vọng Triệu tướng quân có thể tới Hàn Lâm Thư Viện giảng bài. Tiểu ny tử vừa lúc muốn nhân dịp này nhìn cái cảnh hắn làm cho đám tài tử tâm cao khí ngạo kia phải vui vẻ phục tùng như thế nào.
Triệu Tử Văn thong thả nói:
- A, nếu Bình Nhi không muốn đi thì huynh đây đành không đi vậy.
Đồ bại hoại này! Hạ Bình cuống lên đến độ đỏ cả mặt, phồng má lên nói:
- Nếu huynh mà không đi, muội với tiểu thư sau này đều không thèm để ý đến huynh nữa.
- Đại ca, An tỷ tỷ đến rồi.
Lúc này, Bảo Nhi cũng duyên dáng đi tới, gọi to.
An Nhi? Hôm nay là ngày gì mà mọi người đều tụ tập đông đủ thế này? Triệu Tử Văn băn khoăn rồi không khỏi thầm nghĩ: "Chẳng lẽ tất cả mọi người đều kéo ta đến Hàn Lâm Thư Viện dạy học ư?"
Bảo Nhi hôm nay mặc một bộ váy màu tím, ánh mắt như làn thu thủy, mặt hoa da phấn, thân thể mềm mại lồi lõm, giữa mi mục nồng đậm xuân ý, nhìn uyển chuyển duyên dáng đầy mị ý, thật sự là càng nhìn lại càng toát ra vẻ quyến rũ.
Triệu Tử Văn đi đến bên cạnh tiểu ny tử, cười nói:
- An Nhi đâu?
Bảo Nhi sau mấy ngày được hắn chăm bẵm, càng toát ra vẻ quyến rũ mê người, đuôi lông mày như lan tỏa cả cảnh xuân, nháy nháy mắt dịu dàng nói:
- An Nhi tỷ tỷ ở hoa viên phía trước.
Thế thì trước hết hãy đi xem An Nhi tìm mình có chuyện gì đã. Triệu Tử Văn gật đầu, nói:
- Thế huynh đi đây.
Thấy hắn muốn rời đi rồi, Hạ Bình xoạt xoạt chạy đến bên cạnh hắn, khẽ nói:
- Tử Văn, huynh phải đi đấy. Nếu không ......
Hạ Bình lại đổi giọng, hai má ửng hồng, cúi đầu, khẽ nói:
- Nếu không người ta cho huynh một phần thưởng đặc biệt có được không?
Phần thưởng đặc biệt? Triệu Tử Văn nghe mà tâm thần rung động, cười gian tà, nói:
- Đặc biệt thế nào?
- Đáng ghét!
Hạ Bình đỏ bừng cả mặt, chạy đến trốn trong lòng tiểu thư, không dám nhìn ra nữa.
Hạ Vũ Tình cũng không biết hai người thầm thì cái gì, chỉ thấy Hạ Bình như thế thì nhất định là Tử Văn ức hiếp Hạ Bình rồi. Nàng phụng phịu nói:
- Chớ có ức hiếp Hạ Bình......
Nhìn Đại tiểu thư bắt đầu lạnh lùng giận dỗi, bộ dạng che chở Hạ Bình, lại nhớ tới tình cảnh khi mới lần đầu gặp gỡ hai nàng, Triệu Tử Văn cảm thấy thật là thân thiết, khẽ cười với Đại tiểu thư rồi xoay người bước về phía hoa viên.
Hạ Vũ Tình mới vừa rồi còn giữ hình tượng một tiểu kiều thê dịu dàng, đột nhiên khôi phục lại phong phạm Đại tiểu thư lạnh lùng, nhưng lại thập phần có phong vị.
Hạ Bình khẽ hỏi:
- Tiểu thư, Tử Văn có phải là bực mình rồi không?
Hạ Vũ Tình chỉ bảo hộ Hạ Bình theo bản năng thôi, thấy vẻ mặt Tử Văn nàng cũng nhớ lại lần đầu gặp kẻ phóng đãng này, hắn còn nhìn chằm chằm vào mông Hạ Bình nữa. Ánh mắt nàng thoáng hiện lên chút tình ý, dịu dàng cười đáp:
- Tử Văn không tức giận đâu.
Trong hoa viên, trăm hoa đua nở, suối nhỏ róc rách. Bên bờ suối có một nữ tử thướt tha yêu kiều, mặc một bộ đồ trắng bó sát người làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, đi đi lại lại như liễu rủ trong gió, dường như trong khoảnh khắc có thể bị một trận gió xuân thổi cuốn bay đi.
Rượu nhạt uống đôi ba chén Nữ Nhi Hồng, sao chống nổi chiều về gió dữ?
Nhạn bay về phương Nam, đang đau lòng, lại đúng bạn quen biết cũ.
Chồng chất hoa vàng khắp chỗ, buồn bực nỗi, giờ đây còn ai bẻ nữa.
Đen kịt nhường kia, một mình giữ bên cửa sổ?
Cây ngô đồng gặp mưa bay, buổi hoàng hôn thánh thót giọt nhỏ.
Thêm một chén, sầu kia một chữ!)
Ngôn từ ưu thương, đến bên tai Triệu Tử Văn lại thấy thê lương uyển chuyển. Có điều là sau khi An Nhi ngâm xong khúc từ thì cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cũng không đến nỗi đau khổ như ý tứ của bài từ.
Câu đầu tiên trong bài từ này đối với Triệu Tử Văn thì vô cùng quen thuộc. Nhưng những câu sau thì có sự thay đổi rất lớn, làm cho cả bài từ biến thành một khúc ngâm u oán tưởng niệm. Vốn là tác phẩm lúc tuổi già của Lý tài nữ, không ngờ là lúc này An Nhi lại làm ra, ý cảnh cũng có sự thay đổi rất lớn.
" Lần lần, giở giở, lạnh lạnh lùng lùng, cảm cảm thương thương nhớ nhớ!" Một câu này hoàn toàn nói lên cảnh thống khổ và cô độc. Lại càng khó có thể nghi ngờ gì, thật sự là "điểm tình chi bút" (vẽ rồng thêm mắt), có thể thấy được hoàn cảnh lúc Lý tài nữ và đại ca chia tay ngày đó, khi một mình nàng trở lại Hàm Đan, tình ý tưởng niệm đại ca u oán.
"Nha đầu ngốc!" Triệu Tử Văn nhìn bóng hình hoàn mỹ, tinh tế của An Nhi, trong lòng không ngừng cảm động, vỗ tay mỉm cười, nói:
- Từ hay!
- Đại ca!
Lý tài nữ vui sướng, khuôn mặt tươi cười lại vân vê chéo áo, xấu hổ nói:
- Đại ca mới tới à!
Khuôn mặt An Nhi ửng hồng, tựa như hoa đào nở rộ, thật sự là mê mẩn chết người. Triệu Tử Văn cười nắm bàn tay nhỏ bé của nàng:
- Làm sao lại có nhã hứng mà ngâm từ ở đây thế này?
Lý tài nữ xấu hổ nói:
- Đại ca, bài từ này có được không?
Ánh mắt nàng đang chăm chú nhìn biểu tình của đại ca. Bài từ này viết quá mức thương cảm, nàng sợ rằng đại ca sẽ không thích.
Triệu Tử Văn hỏi mà không đáp, khẽ thì thầm bên tai An Nhi:
- Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong,
họa lâu tây bạn quế đường đông.
Thân vô thải phượng song phi dực,
tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
(Dịch nghĩa:
Đêm qua sao đầy trời, đêm qua gió nổi,
Bên tây lầu họa, phía đông nhà quế,
thân thể không có đôi cánh mỹ miều của chim phượng,
nhưng trong lòng lại có chút cảm thông
Chú thích: Bài thơ này làm năm Khai Thành thứ 4 (839) đời Đường Văn Tông, khi tác giả mới nhậm chức Hiệu thư lang tại kinh thành. Trước đó, Lý Thương Ẩn từng làm Kinh Nguyên tiết độ sứ, là môn khách của Vương Mậu Nguyên 王茂元. Khi vào kinh, Lý Thương Ẩn hoặc chưa, hoặc mới cưới con gái của Vương Mậu Nguyên ít lâu, nhớ tới nàng mà viết bài thơ này.
Dịch thơ: Đông A - nguồn: Thivien
Sao sáng đêm qua gió lộng không
Bên tây lầu vẽ quế đường đông
Thân nào cánh phượng bay muôn sắc
Tâm sẵn sừng tê điểm cảm thông)
- Đại ca......
Lý tài nữ thấy trong lòng ngọt ngào, khẽ gọi, lại vội vàng cúi đầu che khuôn mặt ửng hồng mà cành hồng mai vít xuống còn kém xa.
Triệu Tử Văn nắm bàn tay nhỏ bé của Lý tài nữ, cười xấu xa nói:
- An Nhi, về sau đừng làm những loại thi từ thương cảm thế này nữa. Đại ca bất kể là ở đâu cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh muội!
Đôi mắt Lý tài nữ lóe lên ánh sáng duyên dáng, vui sướng thiếu chút nữa thì rơi lệ, hạnh phúc gật đầu nói:
- Đại ca, khúc từ này là muội làm ở kinh thành từ trước rồi. Lúc đó muội còn tưởng rằng đại ca vĩnh viễn sẽ không để ý tới muội.
"Ai dám không để ý tới Lý đại tài nữ của ta? Thật muốn ăn đòn hay sao!" Triệu Tử Văn cười nói:
- Đại ca vừa mới đến kinh thành, đến cả Hoàng tử, Vương gia mời cũng không tới mà đã đến tìm muội ngay rồi. Làm sao lại là không để ý tới muội được!
- Là muội nghĩ thế mà ......
Lý tài nữ nhẹ nhàng tựa vào người đại ca, lại hờn dỗi nói:
- Đại ca thật là xấu. Rõ ràng chính là Triệu tướng quân, lúc trước ở Tiền Đường lại giả vờ là một hỏa đầu binh. Đại ca lừa người ta thật là khổ!
Lúc trước chỉ là một thư đồng nho nhỏ, hiện giờ thì không chỉ là Tể tướng của Đại Kinh mà còn là Triệu tướng quân mà người người kính ngưỡng. Thanh danh của hắn đã sớm lan truyền khắp Đại Kinh ai ai cũng biết --- Cũng biết rằng thư đồng của Hạ phủ là Triệu tướng quân. Khi Lý tài nữ nghe được tin rằng đại ca chính là Triệu tướng quân thì hạnh phúc và vui mừng đến không ngủ nổi.
Triệu Tử Văn cười lớn, nói:
- Lúc trước vì huynh che giấu tung tích, cho nên không có nói cho ai cả!
- Vâng, muội biết đại ca có nỗi khổ riêng mà.
Lý tài nữ ngượng ngùng nói. Đại ca văn võ toàn tài, chính là người anh hùng trong suy nghĩ của mỗi người dân Đại Kinh. Lý tài nữ mỗi lần nghĩ tới điều đó là trong ánh mắt, trong nụ cười ẩn hiện cái lúm đồng tiền đều tươi như hoa đào mùa xuân.
Triệu Tử Văn nhìn Lý tài nữ ngọt ngào, thử hỏi:
- An Nhi, hôm nay muội đến không phải là để đi cùng ta tới Hàn Lâm Thư Viện đấy chứ?
An Nhi hơi cúi đầu, nhỏ nhẹ đáp:
- Muội nghe phụ thân nói là hôm nay huynh sẽ đến thư viện dạy học. Cho nên muội định đến đi cùng với đại ca.
Cũng muốn đi ư? Triệu Tử Văn biết thế thì dở khóc dở cười, thầm nghĩ trong lòng, mình chẳng biết cổ văn gì cả thì nên nói cái gì bây giờ? Đi dạy học thế này xem ra thật sự là phải tìm tài liệu nào mạnh mẽ một chút để dọa cho bọn tài tử tiểu thư ở thư viện này một trận mới được.
Lý tài nữ thấy đại ca ngẩn người ra thì nhẹ nhàng nói: